Cũng may tuy rằng trái tim của Cố Cẩn bị tổn thương, nhưng bởi vì đưa cho cha Cố và anh cả Cố nuôi dưỡng hơn một năm, dù cho ngày tháng trôi qua cực khổ nhưng vết thương lòng cũng đã khép lại nhiều rồi.
Ánh mắt Cố Việt lộ ra vẻ lạnh lẽo, tương lai chờ tới lúc về thủ đô, vị chị dâu kia của anh ngược đãi Cố Cẩn thế nào, anh nhất định sẽ trả lại gấp đôi.
Đứa bé hiểu chuyện lại đáng yêu như vậy, sao bà ta có thể độc ác vậy được.
"Đúng vậy, sau này chú và dì Sở Sở sẽ đưa cháu đi chơi, cháu muốn chơi cái gì thì cứ nói với bọn chú." Anh cũng đau lòng sờ đầu Cố Cẩn.
Cố Cẩn cảm thấy ngoại trừ cha và ông nội ra, chú và dì Sở Sở là người đối xử tốt với cậu nhất.
"Thực ra cháu cũng không thích chơi tới vậy đâu, cháu sẽ giúp chú và dì Sở Sở làm việc." Thằng bé đặc biệt hiểu chuyện.
Chỉ cần chú và dì Sở Sở đừng vứt bỏ cậu là được.
Tống Sở làm sao có thể không nhìn ra tâm tư của thằng bé chứ, ôm thằng bé lên rồi hôn một cái vào má nó, "Được, sau này chúng ta có thể sẽ thường xuyên nhờ Cẩn giúp đỡ đấy."
Đối với một đứa bé có tính tình mẫn cảm lại hiểu chuyện thế này, không thể sắp đặt toàn bộ mà phải để thằng bé có tuổi thơ, càng phải khẳng định vai trò của thằng bé nhiều hơn.
Khiến thằng bé cảm thấy mình rất cần thiết, như vậy mới có thể chữa khỏi tâm lý yếu đuối, sẽ không còn sợ bị vứt bỏ nữa.
Quả nhiên, trên mặt Cố Cẩn lộ ra nụ cười sáng lạn, "Vâng, cháu nhất định sẽ làm tốt."
Tống Sở bảo Tần Thu Lan dẫn các cô đi dạo công viên một chuyến, Cố Cẩn chưa từng tới, mấy người anh tư Tống cũng chưa từng tới, mọi người đi dạo đều rất hăng hái.
Buổi tối lúc ăn cơm, Tần Thu Lan lập tức kéo Tống Sở để nói chuyện, có thể nhìn ra hai người rất hợp ý.
Tới lúc phải tách ra, Tần Thu Lan vẫn còn chưa muốn, dù sao thực sự rất khó tìm được một người có thể đủ nhẫn nại với cô ấy thế này.
Hẹn Tống Sở lần sau tới tỉnh thì nhất định phải tìm cô ấy xong mới thả người.
Tần Thu Lan đối xử lãnh đạm với Cố Việt hơn nhiều, không giống như người đã từng theo đuổi nữa, mà đối xử giống như đồng chí xa cách bình thường.
Khiến Cố Việt thở phào nhẹ nhõm, từ trong nội tâm còn phát ra một loại kiêu ngạo, Tống Sở là người có mị lực thế đấy.
Hôm sau, Tống Sở và Cố Việt lại tới nhà máy sản xuất máy móc, liên lạc với công ty vận tải bên này, ủy thác vận chuyển mấy chiếc máy ép dầu về huyện.
Bọn họ lại ngồi xe quay về huyện, lúc quay về cũng đã sẩm tối cho nên ăn cơm xong bèn thuê một phòng khách sạn để nghỉ ngơi một đêm rồi mới đi tiếp.
Những người khác nghỉ ngơi, Tống Sở lại kéo anh tư Tống tới nhà của anh ba Tống.
Hai người vừa đi tới cửa đã nghe thấy tiếng cười đùa của bọn trẻ.
Sau khi gõ cửa, anh ba Tống mở cửa nhìn thấy hai người thì ngẩn người.
"Các em đã trở về rồi?" Anh ba Tống hỏi.
Trước khi xuất phát đám người Tống Sở đã tới đây một chuyến, cho nên anh ba Tống biết bọn họ đi tới tỉnh khác khảo sát.
Tống Sở nói với anh ba Tống: "Chúng em vừa quay về thị trấn, lúc ở tỉnh bên kia đã mua ít quà cho anh và chị dâu bà, hôm nay thuận tiện mang qua tặng."
Anh ba Tống lập tức tránh đường, "Mau vào đi."
Quách Xuân nghe được đoạn đối thoại của hai người, vô cùng vui mừng đứng dậy chủ động đi tới kéo Tống Sở, "Sở Sở, em tư mau tới đây ngồi đi."
Sau khi vào lại giới thiệu với hai người về người đàn ông và người phụ nữ trung niên đang ngồi ở phía bên kia, "Đây là anh cả và chị dâu cả của chị."
Tống Sở chào hỏi với hai người kia, lúc này mới đưa vài túi đồ đang cầm trong tay cho cô ta, "Đồ tặng chị và anh ba đấy."
Tính cách của Quách Xuân là loại tùy tiện cẩu thả, hôm nay cả nhà anh cả Quách Quân của cô ta cũng ở đây, để chứng minh bây giờ Tống Sở đối xử với cô ta rất tốt, cô ta bèn mở túi ra nhìn thử cố ý khoe khoang.
Cô ta còn lớn tiếng hô: "Ai nha, sao em lại mua nhiều đồ cho tụi chị thế chứ."