Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão (Bản Dịch Full)

Chương 372 - Chương 372. Anh Ta Chỉ Cảm Thấy Vô Cùng Hối Hận 2

Chương 372. Anh ta chỉ cảm thấy vô cùng hối hận 2 Chương 372. Anh ta chỉ cảm thấy vô cùng hối hận 2

Tống Sở là người sống rất tình nghĩa, cũng hay che chở.

Chị họ của cô bị nhà họ Lý ức hiếp như vậy, không phải cứ ly hôn là có thể giải quyết xong được, hơn nữa chuyện không thể sinh con này, không thể để cho chị cô gánh lấy nên cô mới dạy cho nhà họ Lý một bài học.

Nghe Tống Sở hỏi, Tống Bình mới lập tức hoàn hồn: “Chị có nghe qua rồi, cảm thấy có chút buồn cười.”

Vào bữa cơm trưa, mẹ của cô ấy đã lập tức đem tin tức này ra nói, bà còn mắng nhà họ Lý một trận cho hả giận.

Lúc ấy, cô ấy nghe vậy cũng cảm thấy rất hả giận, những suy nghĩ kia ở trong lòng cũng đã hoàn toàn biến mất.

Sau đó, cô ấy cảm thấy ban đầu bản thân mình thật sự bị mù, vậy mà đi thích một người đàn ông như Lý Đông.

Nhưng giống như Sở Sở, lúc còn trẻ ai mà chưa từng gặp phải trai đểu chứ, cũng may là cô ấy đã thoát ra kịp thời.

Trước đây, khi sống ở nhà họ Lý, mỗi một ngày trôi qua của cô ấy cứ lặp đi lặp lại như nhau, khiến trái tim dần chết lặng, không có hi vọng.

Nhưng từ khi ly dị với anh ta, rồi tới làm việc ở bên cạnh Sở Sở, cô ấy cảm thấy cả người tràn đầy hy vọng và niềm tin vào cuộc sống tương lai, giống như là mới sinh vậy, rất vui mừng.

“Bây giờ chị đã không còn hận Lý Đông nữa, chỉ còn lại cảm giác ghét mà thôi, xảy ra chuyện này, ban đầu chị cảm thấy rất hả giận, về sau thì cảm thấy rất bình thường.”

“Giống như là cái người tên Lý Đông này và nhà họ Lý đang cách rất xa chị vậy.” Lúc này cô ấy nói ra cảm nhận thật sự của mình.

Tống Sở khẽ cười, nói: “Hôm nay chị đã hoàn toàn buông bỏ được chuyện này, rất tốt!”

“Ừ, chị cũng cảm thấy rất tốt, dù sao chuyện của nhà bọn họ cũng không liên quan gì tới chị.” Tống Bình gật đầu và đáp lại.

Bây giờ cô ấy cảm thấy cả người nhẹ nhõm, chỉ thấy hăng hái với chuyện công việc mà thôi.

Chuyện này đã lan truyền ra ở trong thôn suốt hai ngày, khi náo nhiệt kết thúc, nhiệt độ cũng giảm xuống.

Sau đó, Thịnh Thanh Dương đã gọi điện thoại cho Tống Sở, bảo cô đi tới huyện một chuyến.

Thế nên cô đã dẫn Tống Bình theo, họ cùng nhau đạp xe đạp vào thành phố.

Buổi hẹn là vào lúc hai giờ chiều, lúc các cô vào thành phố chỉ mới hơn mười hai giờ, thế nên hai người họ đã cùng nhau đi đến tiệm cơm quốc doanh để ăn cơm.

Lúc ăn xong, vừa ra khỏi tiệm cơm quốc doanh thì họ đã bắt gặp Lý Đông và anh của anh ta.

Trước đây, Lý Đông cũng khá tuấn tú, và anh ta luôn chú ý đến hình tượng của bản thân.

Nhưng lúc này, nhìn qua chỉ thấy anh ta đang suy sụp tinh thần, đầu tóc rối bời, râu cũng mọc dài ra rồi, trông cứ như già thêm mấy chục tuổi vậy.

Anh của Lý Đông đang định đưa anh ta tới tiệm cơm quốc doanh để mua mấy cái bánh bao lót dạ, cũng không ngờ là sẽ gặp Tống Bình và Tống Sở.

Ánh mắt của Lý Đông có chút đờ đẫn, phát hiện anh cả của anh ta dừng bước, thì lúc này anh ta mới ngẩng đầu lên và nhìn.

Khi thấy Tống Bình, cả người anh ta trở nên cứng đờ.

Tống Bình và anh ta tạo nên một bức tương phản rất lớn, cô ấy thì đang mặc trên người một chiếc áo sơ mi trắng, quần đen và mang giày da, tóc thì được cột gọn lại ở phía sau gáy, nhìn qua có cảm giác cô ấy là một người giàu kinh nghiệm và hiên ngang.

Không còn là người phụ nữ luống tuổi ở nhà làm nội trợ nữa, và vì đã rất lâu rồi cô ấy không xuống ruộng, nên làn da của cô ấy cũng đã trở nên trắng lên không ít, trông xinh đẹp hơn, đặc biệt là khí chất, nó đã có sự thay đổi rất lớn.

Nếu không phải Lý Đông và cô ấy đã từng là vợ chồng nhiều năm như vậy, cũng đã từng thật tâm thích nhau, thì lúc này anh ta sẽ không nhịn được mà hoài nghi mình nhận lầm người.

“Bình Bình.” Anh ta không nhịn được mà để lộ ánh mắt lưu luyến, còn nhỏ giọng gọi cô ấy.

Tống Bình cũng không ngờ là sẽ gặp Lý Đông, nhìn thấy dáng vẻ đó của anh ta, trong lòng của cô ấy không cảm thấy sảng khoái, lại càng không cảm thấy khó chịu, giống như là đang gặp một người xa lạ vậy.

Cô ấy im lặng không trả lời, mà nhanh chóng dời tầm mắt khỏi Lý Đông, tiếp tục tiến về phía trước cùng với Tống Sở mà không hề chớp mắt, rồi lướt qua người anh ta.

Lý Đông cảm thấy trái tim như đang thắt lại, đau đớn đến mức không thở nổi, anh ta còn định nói gì đó, nhưng đối mặt với sự lạnh lùng và khí chất tài giỏi của Tống Bình, thì anh ta lại không khỏi cảm thấy tự ti, lời muốn nói ra đều nuốt vào lại.

Hôm này, anh ta đi tới bệnh viện để kiểm tra thì đúng là về mặt sinh sản của anh ta có vấn đề, nhìn thấy người vợ trước của anh ta càng ngày càng đi xa hơn, anh ta chỉ cảm thấy vô cùng hối hận…

Bình Luận (0)
Comment