Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão (Bản Dịch Full)

Chương 373 - Chương 373. Rốt Cuộc Là Vừa Ý Tống Sở Ở Chỗ Nào? 1

Chương 373. Rốt cuộc là vừa ý Tống Sở ở chỗ nào? 1 Chương 373. Rốt cuộc là vừa ý Tống Sở ở chỗ nào? 1

Sau khi Tống Sở phát hiện chị họ gặp phải gã đàn ông cặn bã, cũng không có ưu tư chấn động quá nhiều, biết cô ấy đã hoàn toàn buông bỏ quá khứ xuống.

Cô mở miệng nói: “Hôm nay anh ta rất có thể là đến kiểm tra thân thể, đoán chừng anh ta cũng đã phát hiện ra chân tướng là anh ta không thể sinh được.”

Tống Bình sửng sốt một chút, ngay sau đó cười hỏi: “Làm sao em biết?”

Đối với lời nói của Tống Sở, cho đến bây giờ cô ấy không có nghi ngờ, chỉ là có chút tò mò.

Tống Sở trả lời: “Đang ở bệnh viện huyện gần đây, nhìn thấy dáng vẻ của anh ta giống như là mới vừa chịu đả kích gì đó, sau đó lúc em đi ngang qua, ngửi thấy trên người bọn họ có mùi của nước khử trùng.”

Nhìn dáng vẻ của Lý Đông có vẻ bị đả kích không hề nhẹ, không nhịn được gọi cho chị họ của cô trước, nhưng sau đó lại phát hiện ra khoảng cách của hai người bây giờ chênh lệch quá lớn, cộng thêm lại đang trên đường phố của huyện thành, nhờ vậy mới không có dây dưa.

Tống Bình vẫn luôn biết Tống Sở rất lợi hại, nhưng lại không nghĩ rằng cô lợi hại như vậy: “Thảo nào bộ dáng anh ta suy sụp tinh thần.”

Sau đó cô ấy nhún nhún vai: “Bất quá cũng không liên quan đến chị.”

Cô ấy không có hứng thú cười trên sự đau khổ của người khác, cũng không có khả năng sẽ đi thông cảm với đối phương.

“Không biết sau này anh ta có đến làm phiền chị hay không.” Tống Sở cảm thấy bây giờ chị họ có lẽ sẽ trở thành một cọng rơm cuối cùng mà Lý Đông phải bắt được trong đời.

Bây giờ cảm thấy tự ti mặc cảm, đợi sau khi trở về đau đớn hối hận xong, nhất định sẽ nhớ đến những điều tốt đẹp của chị họ, rất có thể sẽ đòi tái hợp lại.

Tống Bình phát hiện em gái họ đặc biệt thông suốt đối với việc phân tích tâm lý người khác, cô ấy và Lý Đông đã trở thành vợ chồng ngần ấy năm như vậy, rất hiểu tính cách của anh ta và nhà họ Lý.

Loại tình huống này của Sở Sở rất có thể sẽ xảy ra.

“Nếu mà dám anh ta đến đây quấy rầy, chị sẽ đánh chết anh ta, để cho anh ta không còn mặt mũi xuất hiện trước mặt chị nữa.” Tống Bình suy nghĩ một chút nói.

Từ khi đi theo bên người Tống Sở một khoảng thời gian, cô ấy không chỉ học tập và năng lực làm việc tốt hơn rất nhiều mà tính khí cũng đã mạnh mẽ hơn không ít.

Đối với Lý Đông là từ thất vọng sang căm hận, rồi đến không còn bất kỳ tình cảm gì nữa, cô ấy sẽ không để cho đối phương lại đến quấy nhiễu cuộc sống của mình.

Tống Sở rất tán thưởng điểm này của chị họ, cầm lên được thì cũng buông xuống được, đôi mắt sẽ không bị thù hận che mờ mà dồn hết tâm trí vào trả thù, nhưng cũng sẽ không để cho người ta ức hiếp đến cùng, nên trả lại thì sẽ kiên quyết trả lại.

“Bất kể chị làm gì, em cũng ủng hộ chị.” Cô vừa cười vừa nói.

Trong lòng của Tống Bình rất cảm động và ấm áp, cô ấy có được ngày hôm nay cũng là nhờ có em gái họ.

Cô ấy kéo cánh tay của Tống Sở nói: “Ừ, có em làm chỗ dựa vững chắc nhất của chị cái này là đủ rồi.”

Mối quan hệ và tình cảm chung sống giữa hai chị em càng ngày càng sâu sắc.

Phòng kinh tế huyện đã xây xong, hai người Tống Sở trực tiếp đi đến phòng làm việc mới.

Thịnh Thanh Dương và một người đàn ông trẻ tuổi đang nói chuyện, thấy các cô đi vào thì cười ngoắc ngoắc tay nói: “Tống Sở các cô đến rồi, mau ngồi xuống đi.”

“Chào huyện trưởng Thịnh!” Sau khi hai người cùng nhau chào anh ta thì lập tức ngồi vào phía đối diện.

Thư ký của Thịnh Thanh Dương cho hai cô một ly trà.

“Tôi giới thiệu với các cô một chút.” Thịnh Thanh Dương trước tiên hướng về phía người đàn ông bên cạnh nói: “Đây chính là Tống Sở sau này sẽ là phó chủ nhiệm của phòng làm việc của các cậu, đây là thư ký của cô ấy - Tống Bình.”

Rồi quay qua Tống Sở giới thiệu: “Đây là trợ lý của phòng kinh tế huyện Ngụy Nhiên, cậu ta là nhân tài mà tôi đặc biệt đào đến, sau này không chỉ là đồng nghiệp của cô, mà còn sẽ là trợ thủ của cô.”

Trước kia Ngụy Nhiên nghe nói chức phó chủ nhiệm đã được quyết định rồi, nhưng lại không nghĩ rằng sẽ là một cô gái vừa trẻ tuổi lại vừa xinh đẹp như vậy.

Cậu ta đầu tiên là ngẩn người, vẻ kinh ngạc rất nhanh đã biến mất, trước tiên cười đứng lên đưa tay ra chào: “Chào cô, chủ nhiệm Tống!”

Bình Luận (0)
Comment