Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão (Bản Dịch Full)

Chương 390 - Chương 390. Dựa Vào Đâu? 2

Chương 390. Dựa vào đâu? 2 Chương 390. Dựa vào đâu? 2

Thấy cảnh tượng này, trong mắt của Ngụy Nhiên lộ ra vẻ hứng thú xem kịch vui, không biết những người này, khi biết Tống Sở chính là phó chủ nhiệm thì sẽ có vẻ mặt gì đây.

Tống Sở mỉm cười và lên tiếng: “Huyện phó Thịnh, chúng tôi tới trình diện đây.”

Thịnh Thanh Dương đi tới bên cạnh Tống Sở rồi nói với mấy người đã đứng lên: “Mọi người tới đây, để giới thiệu với mọi người một chút, vị này chính là Tống Sở, là phó chủ nhiệm của phòng kinh tế huyện.”

Sau đó anh ta lại giới thiệu Tống Bình và Cố Việt cho họ: “Đây là Tống Bình, bí thu của chủ nhiệm Tống, còn đây là Cố Việt, là vị cố vấn kỹ thuật mà phòng kinh tế huyện của chúng tôi đặc biệt mời tới.”

Bốn người kia đều đồng loạt nhìn cô với ánh mắt không dám tin, cô gái mới tới này là phó chủ nhiệm? Thật hay giả vậy?

Tống Sở nhìn năm người họ bởi vẻ chuyên nghiệp và tự nhiên: “Chào năm vị đồng chí, sau này mọi người đều là đồng nghiệp với nhau, vẫn xin mọi người giúp đỡ tôi nhiều hơn.”

Tống Bình và Cố Việt cũng lên tiếng chào hỏi bọn họ.

Ngụy Nhiên cười nói: “Chào chủ nhiệm Tống.”

Còn bốn người kia thì vẫn chưa kịp phản ứng, bọn họ hoàn toàn không nghĩ ra được lý do tại sao phó chủ nhiệm còn trẻ như vậy, có bản lĩnh, lý lịch như thế nào mà có thể ngồi vào vị trí này chứ?

Chả trách trước đó Ngụy Nhiên đã nhắc nhở bọn họ, bảo họ chuẩn bị sẵn tinh thần trước.

Khi đó họ còn cảm thấy rất khó hiểu, bây giờ thì họ đã biết chuẩn bị sẵn tinh thần để làm gì rồi.

Ở trước mặt huyện phó Thịnh, mặc dù bốn người vẫn chưa hiểu, thậm chí còn cảm thấy khó chịu trong lòng, nhưng họ không biểu hiện nó ra ngoài mặt.

“Chào chủ nhiệm Tống.” Bốn người họ đồng loạt chào cô.

“Mọi người cũng giới thiệu mình với Tiểu Tống một chút đi.” Thịnh Thanh Dương nào có không nhận ra được rằng những người này đang cảm thấy không phục, nhưng anh ta cũng không thèm để ý.

Ngụy Nhiên lên tiếng trước: “Tôi là Ngụy Nhiên, tôi đã gặp qua chủ nhiệm Tống một lần, sau này tôi sẽ trợ lý của cô, trước đây tôi làm ở cục nông nghiệp.”

Sau đó bốn người kia cũng lần lượt lên tiếng.

Người lớn tuổi nhất trong số đó là một người đàn ông khoảng chừng bốn mươi tuổi, nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi là Hồng Kiến Quân, được điều tới từ văn phòng huyện.”

Tiếp theo là một nữ đồng chí hơn ba mươi tuổi giàu kinh nghiệm: “Tôi tên là Chu Tiểu Bình, tôi ở cục giao thông chuyển tới.”

Người người đàn ông hơn ba mươi tuổi, cũng tương đối lịch sự, nói: “Tôi tên Thẩm An, chuyển đến từ cục tài chính.”

Cuối cùng là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, trông khá sáng sủa: “Tôi là Đinh Bằng, đến từ công ty vận chuyển.”

Nghe bọn họ giới thiệu xong, Tống Sở cũng đã biết qua họ đại khái, sau đó cô mỉm cười giới thiệu: “Tôi là Tống Sở, trước đây là trưởng khu của khu nuôi dưỡng Hạ Bá, sau này chúng ta là đồng nghiệp làm chung một phòng, hy vọng mọi người có thể hợp tác với nhau vui vẻ.”

Ngụy Nhiên vỗ tay đầu tiên: “Chào mừng chủ nhiệm Tống.”

Còn bốn người kia, mặc dù trong lòng không vui, nhưng cũng chỉ có thể vỗ tay theo: “Chào mừng chủ nhiệm Tống.”

Bọn họ nghĩ thế nào cũng không hiểu, sao Ngụy Nhiên lại ủng hộ vị chủ nhiệm trẻ tuổi này chứ, chẳng lẽ là do anh ta thấy con gái người ta xinh đẹp?

Huyện phó Thịnh cũng sẽ không vì Tống Sở quá xinh đẹp mà bổ nhiệm người ta làm phó chủ nhiệm đấy chứ?

Nếu không thì một cô gái trẻ như vậy thì có thể làm được chuyện gì chứ? Đổi lại là ở chỗ cũ của bọn họ, cùng lắm là làm công việc quét dọn vệ sinh, bưng trà, rót nước ở trong phòng.

Càng nghĩ, bốn người họ lại càng cảm thấy khó chịu trong lòng, không ngờ rằng vừa mới vui vẻ chuyển qua đây làm, ngay ngày đầu tiên đã bị một cô gái chưa đủ lông đủ cánh đè lên đầu.

Nếu là lão đồng chí có lý lịch cao thì bọn họ còn chấp nhận, còn Tống Sở dựa vào đâu mà có thể làm phó chủ nhiệm chứ?

Tống Sở nào có không cảm nhận được sự khó chịu ở bốn người họ, nhưng cô cũng giống như Thịnh Thanh Dương, không thèm để nó ở trong lòng.

Cô còn trẻ, không đặt lý lịch lên được mặt bàn, khoe mình ra lúc giới thiệu thì người ta cũng sẽ không tin và công nhận.

Vậy thì cô cần gì phải nói nhiều, sau này cứ dùng hành động để nói chuyện là được.

Bình Luận (0)
Comment