Thịnh Thanh Dương thấy mấy người Tống Sở cầm hành lý.
Anh ta vô cùng quan tâm hỏi: “Ký túc xá của mọi người, tôi đã cho người sắp xếp xong xuôi rồi, đi thu xếp đồ đạc trước, hai giờ chiều qua chúng ta họp.”
Bây giờ mấy người cầm đồ đạc, lại vừa từ thôn đến cũng mệt rồi.
Đúng lúc anh ta phát hiện bốn người khác có ý kiến rất lớn với Tống Sở, anh ta phải lén đánh tiếng chào hỏi.
Thịnh Thanh Dương là người tương đối bênh vực, nếu Tống Sở là người anh ta mời đến, vậy thì không cho phép người khác trước khi không thấy được năng lực làm việc của cô, mà hoàn toàn phủ nhận cô, thậm chí còn muốn ngáng chân.
Sau đó dặn dò thư ký: “Cô dẫn chủ nhiệm Tống bọn họ đến ký túc xá.”
“Vâng!” Thư ký cười rồi làm tư thế mời: “Tôi dẫn mọi người qua.”
Tống Sở gật đầu, cười đáp: “Được, làm phiền.”
“Huyện phó Thịnh, năm vị đồng chí, buổi chiều gặp lại!” Cô lại nói một tiếng với những người khác, lúc này mới ra khỏi phòng làm việc.
Đợi bọn họ rời khỏi, bốn người ngoài Ngụy Nhiên lập tức nhìn về phía Thịnh Thanh Dương.
Hồng Kiến Quân lớn tuổi nhất không nhịn được nói: “Huyện phó Thịnh, cô gái kia thật sự là phó chủ nhiệm của phòng kinh tế huyện chúng ta?”
Thịnh Thanh Dương thu lại nụ cười trên mặt một chút: “Tôi tưởng là vừa nãy tôi đã giới thiệu rất rõ ràng rồi, các người có ý kiến gì, nói thẳng là được.”
“Không phải cô ta quá trẻ sao? Có thể làm tốt chức phó chủ nhiệm sao?”
Hồng Kiến Quân dừng một chút lại nói: “Không phải chúng tôi không tin tưởng huyện phó Thịnh, mà là tiểu đồng chí trẻ tuổi như vậy, bất kể là kinh nghiệm hay là lý lịch đều kém một khoản lớn, làm phó chủ nhiệm không phải thích hợp lắm nhỉ?”
Ba người khác gật đầu tán thành, Thẩm An nói: “Có lẽ năng lực làm việc của vị đồng chí Tống này khá mạnh, nếu không cũng sẽ không làm trưởng khu của khu nuôi dưỡng khi còn trẻ, nhưng trực tiếp điều qua đây làm phó chủ nhiệm, chúng tôi cũng sợ cô ta khó mà đảm nhiệm.”
Cho dù trưởng khu của một khu nuôi dưỡng là lão đồng chí, bọn họ cũng không cảm thấy có tư cách làm phó chủ nhiệm, chứ đừng nói là tuổi tác nhỏ như vậy.
Phải biết rằng, bọn họ ở đơn vị lúc đầu cũng đều là người có chức vụ, lần này sở dĩ xin điều qua, cũng là đã nhìn trúng cách làm việc quyết đoán của huyện phó Thịnh, cảm thấy đây là một cơ hội.
Đặc biệt là chức chủ nhiệm của phòng kinh tế huyện vẫn còn trống, đương nhiên bọn họ cũng có dã tâm.
Thịnh Thanh Dương có thể hiểu tâm trạng của mấy người, nhưng không cách nào làm hài lòng ý của họ.
“Sở dĩ tôi nhận Tiểu Tống làm phó chủ nhiệm cũng là có lý do.”
“Các người đừng nhìn cô ấy tuổi tác không lớn, nhưng năng lực làm việc cũng vô cùng mạnh, quan trọng là rất sáng tạo, lúc trước nhà máy gia công thực phẩm tôi nói với mọi người chính là cô ấy đề ra.”
Anh ta đưa khảo sát và kế hoạch Tống Sở viết cho mấy người xem: “Tự các người xem đi.”
Sau khi mấy người truyền nhau xem xong, trong lòng có chút phức tạp, nếu những thứ này đều là Tống Sở khảo sát, lập kế hoạch, vậy quả thật có chút bản lĩnh.
Lúc này Ngụy Nhiên mở miệng nói: “Trước đây tôi cũng cảm thấy cô ta quá trẻ tuổi, không thích hợp vị trí phó chủ nhiệm lắm, nhưng sau hôm đó trò chuyện với cô ta, cảm thấy cô ta rất có cách nghĩ, cũng khá phù hợp với tình hình huyện chúng ta, chỉ là không biết thực tế triển khai làm việc sẽ như thế nào.”
“Bây giờ tôi làm trợ lý của cô ta, cho nên muốn tự mình cảm nhận, nếu thứ cô ta đề ra đều thành công trên thực tế, vậy chứng tỏ năng lực của cô ta có tư cách ngồi lên vị trí này, thậm chí là vị trí chủ nhiệm sau này.”
“Nhưng nếu cô ta chỉ là lý luận suôn, chứng minh năng lực vẫn còn kém một chút, vậy tôi sẽ dốc hết sức cạnh tranh vị trí chủ nhiệm.” Cậu ta nói thật.
Cậu ta có lòng kiêu ngạo của mình, chỉ cần đối phương có thể khiến cậu ta chịu thua, vậy không thành vấn đề, làm trợ lý thì trợ lý.
Nhưng nếu không thể khiến cậu ta chịu thua, vậy thì ngại quá, cậu ta sẽ cạnh tranh đến cùng.