Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão (Bản Dịch Full)

Chương 400 - Chương 400. Lại Bị Đả Kích Rồi 2

Chương 400. Lại bị đả kích rồi 2 Chương 400. Lại bị đả kích rồi 2

Tống Sở cười nói: "Trước khi xây khu nuôi dưỡng, tôi đã từng nghiên cứu một vài tài liệu và sách về kiến trúc, cũng hiểu biết khá nhiều."

Đinh Bằng phát hiện người so với người có thể ép chết người, vốn dĩ anh ta còn cho rằng mình rất có năng lực, nhưng so sánh với Tống Sở nắm vững tri thức và hiểu biết, đột nhiên cảm thấy bản thân mình thật vô tích sự.

"Lợi hại, cô đúng là dùng cái gì thì đi học cái đó!" Anh ta giơ ngón tay cái lên rồi cảm thán.

Mấu chốt là Tống Sở không chỉ học, mà còn có thể xem là hiểu.

Đổi thành bọn họ, đi tìm đọc sách về phương diện kiến trúc, cũng không nhất định có thể tự mình quy hoạch ra nhà xưởng, càng chưa nói vẽ ra.

Tống Sở cười cười: "Sống đến già thì học tới già, cần gì thì học cái đó, triển khai công việc trong lòng cũng phải có tính toán, như vậy mới có thể càng tốt hơn."

Đám người Đinh Bằng: "..." Như vậy sẽ khiến bọn họ cảm thấy mình tuyệt vời, bọn họ có phải là cũng nên tìm sách để đọc hay không?

Thịnh Thanh Dương cười ra tiếng nói: "Lời này của Tiểu Tống tôi rất ủng hộ."

Tự mình đi tìm hiểu trước, cũng sẽ không dễ bị người ta hãm hại.

Nhưng mà anh ta cũng nên tự kiểm điểm, dù sao bình thường anh ta cũng chẳng bổ sung kiến thức cho mình.

Sau khi khảo sát xong, đoàn người quay về ban kinh tế huyện.

Tống Sở và Cố Việt cùng nhau thương lượng, vẽ ra bản bản mẫu của nhà máy gia công thực phẩm.

Tuy rằng Cố Việt không cam hiểu về phương diện kiến trúc, nhưng lại tương đối có kiến giải, có thể cho ra một số ý kiến hay.

Bây giờ Ngụy Nhiên là trợ thủ của Tống Sở, tạm thời không giúp được gì, bèn tiến tới nghe hai người thương lượng, sau đó nhìn bản vẽ của Tống Sở.

Nhìn bản quy hoạch nhà xưởng dưới ngòi bút của Tống Sở rất nhanh đã hiện ra, Cố Việt giúp cô đánh dấu và tính tỷ lệ, tốc độ của hai người vừa nhanh vừa chuẩn, nhìn qua tương đối chuyên nghiệp, khiến anh ta cảm thấy lại bị đả kích rồi.

Đừng nói là hỗ trợ, rất nhiều thứ ngay cả nghe anh ta cũng không hiểu.

Vì vậy nhịn không được mà hoài nghi, vị trí chủ nhiệm phòng làm việc tương lai, anh ta thật sự có tư cách đi tranh sao?

Tống Sở vẽ bản kế hoạch trong ba ngày, vẽ ra rất nhiều bản mẫu, mới đại khái vẽ xong sơ đồ thiết kế xây dựng nhà máy gia công thực phẩm trong tưởng tượng.

Sau đó đưa tới phòng làm việc của Thịnh Thanh Dương.

Thịnh Thanh Dương tiếp nhận bản vẽ rồi nhìn một lượt, nhịn không được nhìn Tống Sở cảm thán, "Tiểu Tống, cô thật sự là chưa từng học chuyên ngành kiến trúc à?"

Tống Sở bật cười: “Đúng là vậy, thế nhưng tôi đi sâu nghiên cứu về vấn đề này rồi."

Trước đây cô phụ trách xây dựng căn cứ, đương nhiên là phải hiểu phương diện kiến trúc rồi, lúc đó không chỉ tìm đọc rất nhiều tư liệu, mà còn học tập cùng các chuyên gia về phương diện này một khoảng thời gian.

Hiện nay ở thời đại này nghề nghiệp kiến trúc trong nước còn chưa hoàn thiện, cho nên cô cũng có thể tính là người chuyên nghiệp.

"Tôi nghĩ nếu như lãnh đạo của cục xây dựng nhìn thấy bản quy hoạch mà cô vẽ ra này , nói không chừng sẽ muốn đào góc tưởng của tôi." Thịnh Thanh Dương cất bản quy hoạch xong, chế nhạo nói.

Anh ta thật sự có loại cảm giác này, dù sao nếu như đổi lại là anh ta, nhất định sẽ muốn đào nhân tài như này.

Tống Sở dở khóc dở cười, "Anh yên tâm, bây giờ tôi sẽ không đi đâu cả, chỉ ngoan ngoãn làm việc ở ban kinh tế huyện với anh thôi."

Cô thật sự không có hứng thú gì với kiến trúc cả, xây dựng thành trì lúc còn ở căn cứ đã khiến cô chán ngấy rồi.

Trên gương mặt anh tuấn của Thịnh Thanh Dương nở một nụ cười sáng lạn, "Tiểu Tống, tôi tin tưởng cô, bây giờ cô là người của tôi, ai đào cũng không đi."

Cố Việt đứng bên cạnh nghe anh ta nói những lời này, ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Tống Tiểu Sở là người của ban kinh tế huyện."

Câu này có ý là cô và anh ta chẳng có bất kì quan hệ gì, đừng nói lời khiến người khác hiểu nhầm.

"Đúng, tôi là người của ban kinh tế huyện." Tống Sở khẽ cười một tiếng cũng nói theo.

Thịnh Thanh Dương: "..."

Bình Luận (0)
Comment