Ngày hôm sau, Thịnh Thanh Dương đưa bản vẽ kế hoạch xây dựng nhà máy gia công thực phẩm mà Tống Sở vẽ đến cục xây dựng.
Mời người chuyên môn xem xem, không những hoàn toàn thông qua, còn được khen một trận, sau đó còn được chú ý.
Cục trưởng của cục xây dựng thành phố mời Thịnh Thanh Dương đến phòng làm việc uống trà.
“Huyện phó Thịnh, phòng kinh tế huyện các cậu lại còn có nhân tài như vậy, bản vẽ kế hoạch xây dựng này còn tốt hơn nhân viên chuyên trách của chúng tôi bên này vẽ.”
Thịnh Thanh Dương vừa tự hào trong lòng, vừa mang theo chút cảnh giác: “Cô ấy không phải người chuyên nghiệp, là tự mình nghiên cứu, để cho cục trưởng Lý chê cười rồi.”
Nụ cười của cục trưởng càng sâu: “Vậy chứng minh khả năng thiên phú tiềm tàng ở phương diện xây dựng của đồng chí này rất cao, nếu lại được trải qua học tập và bồi dưỡng chuyên nghiệp, tương lai nhất định có thể tiến xa.”
“Huyện phó Thịnh, cục xây dựng chúng ta rất thiếu nhân tài ở phương diện này, cậu xem có thể bỏ thứ yêu thích, điều người đến cục chúng tôi làm việc không?” Nhân tài như vậy, để đi làm kinh tế thì đáng tiếc lắm.
Thịnh Thanh Dương thầm muốn trợn trắng mắt, Tống Sở là nhân tài anh ta không dễ dàng khai thác được, anh ta bên này còn chưa đậy nóng nữa, lại thật sự có người muốn thọc gậy bánh xe.
Anh ta giả vờ ngoài mặt tươi cười nói: “Cục trưởng Lý, vị đồng chí này là phó chủ nhiệm của phòng kinh tế huyện chúng tôi bên đó, thứ phụ trách rất nhiều, chúng tôi cũng rất cần nhân tài như vậy.”
“Hơn nữa bản thân cô ấy cũng bày tỏ nghiên cứu xây dựng không phải vì thích, cho nên tôi thật sự không cách nào bỏ thứ yêu thích này.”
Cục trưởng Lý thu nụ cười lại, còn có chút không từ bỏ ý định nói: “Hay là ngày mai cậu dẫn vị đồng chí này đến, tôi nói chuyện với cô ấy?”
Thịnh Thanh Dương ngẫm nghĩ: “Gần đây phòng làm việc chúng tôi quá bận rộn, cô ấy cũng không có thời gian đến.”
“Hơn nữa mặt nhận xét và kiến thức của cô ấy trên lĩnh vực xây dựng kinh tế còn mạnh hơn mặt xây dựng, cho nên chức vụ của tôi bên đó càng thích hợp với cô ấy.” Ý trong lời nói chính là bảo đối phương đừng tìm cách nữa.
Lúc này cục trưởng Lý mới lấy làm tiếc nói: “Vậy thật sự đáng tiếc.”
Hai người lại tập Thái Cực, Thịnh Thanh Dương bên này vội vàng chuồn mất.
Bởi vì bản vẽ Tống Sở bên này vẽ rất chuyên nghiệp, vả lại căn bản đều suy xét tất cả khía cạnh vào, người chuyên trách của cục xây dựng thành phố đều không làm được, cho nên cục xây dựng thành phố bên này quyết định xây dựng nhà máy gia công thực phẩm theo bản vẽ của cô.
Kế hoạch và bản vẽ xét duyệt qua, cục xây dựng thành phố bên này cũng đồng ý ngày mai bắt đầu cử người qua đo đạc, sau đó tổ chức đội ngũ công nhân qua bắt đầu thi công.
Thịnh Thanh Dương về đến phòng làm việc, gọi tất cả mọi người qua và nói tin tức tốt này.
Người của phòng làm việc nghe thấy anh ta nói, cục xây dựng thành phố bên đó cảm thấy bản vẽ của Tống Sở vẽ quá chuyên nghiệp, quá tốt, đối phương đã không còn chỗ sửa chữa, trực tiếp dựa theo cái này để xây dựng lại kinh ngạc.
Bọn họ thật sự không ngờ Tống Sở nhìn như diễn trò, nhưng lại chuyên nghiệp như vậy.
Thịnh Thanh Dương nhìn về phía Tống Sở với một chút bất lực, nói: “Cục trưởng Lý còn ra sức hỏi tình hình của cô, muốn điều cô đến cục xây dựng, nhưng bị tôi từ chối rồi.”
Bị thọc gậy bánh xe thật là quá chua xót, may mà ý chí Tống Sở kiên định.
Đương nhiên, anh ta nhất định sẽ không bỏ qua búp bê vàng bản thân đào được.
Tống Sở khẽ cười nói: “Vậy chỉ có thể nói xin lỗi với cục trưởng Lý, tôi vẫn là thích phòng kinh tế huyện hơn.”
“Đúng đúng, vẫn là phòng kinh tế huyện chúng ta tốt, nhà máy gia công thực phẩm chỉ là bắt đầu, chúng ta còn phải cùng nhau dốc hết sức làm lớn một lần đây, ở cục xây dựng thành phố hằng ngày vẽ giấy, chạy công trường nhàm chán.” Thịnh Thanh Dương lập tức hùa theo.
“Chủ nhiệm Tống, cô thật sự quá lợi hại.” Đinh Bằng không nhịn được cảm thán.