Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão (Bản Dịch Full)

Chương 404 - Chương 404. Rốt Cuộc Là Làm Sao Cô Nghĩ Ra Được? 2

Chương 404. Rốt cuộc là làm sao cô nghĩ ra được? 2 Chương 404. Rốt cuộc là làm sao cô nghĩ ra được? 2

Sự sàng lọc của Tống Sở hữu hiệu hơn và toàn diện hơn so với những gì anh ta vừa mới nghĩ đến, không hổ là người mà anh ta coi trọng.

“Mọi người còn có những ý kiến gì khác không?” Anh ta lại hỏi những người khác.

Đây cũng là một hình thức tôn trọng những người còn lại trong phòng làm việc.

Đám người Ngụy Nhiên chỉ muốn khóc thôi những gì bọn họ muốn nói thì đều đã bị Tống Sở nói, không ngờ tới bị Tống Sở nói, bọn họ còn có thể có ý kiến gì chứ?

Không được, từ hôm nay trở đi bọn họ nhất định phải nạp năng lượng cho bản thân thật tốt, nếu không cũng sẽ quá sốc.

“Không có ý kiến, ý kiến ​​của chủ nhiệm Tống rất tốt, tôi rất ủng hộ.” Thẩm An dẫn đầu lên tiếng trước.

Trước đó anh ta vốn cũng đã có chút ý kiến ​​và quan điểm, nhưng so với của Tống Sở thì có vẻ quá kém cỏi và sơ sài, cũng may là anh ta không có nói trước.

Những người khác cũng rối rít lần lượt nói: "Chúng tôi cũng ủng hộ."

Thịnh Thanh Dương cười nói: "Vậy thì đề nghị do Tiểu Tống đề xuất ra này đã được nhất trí thông qua."

"Ngày mai, tôi sẽ mời các trưởng xưởng của các xưởng đến họp, sau đó nhanh chóng thu xếp chuyện này thôi, để cho bọn họ tổ chức."

Anh ta nhìn Tống Sở nói: "Phương thức tuyển chọn và khảo hạch thì sẽ giao cho cô làm."

"Mọi người thì giúp đỡ ở bên trong, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của chủ nhiệm Tống ở đây. Nếu có vấn đề gì thì kịp thời nói ra, mọi người cùng nhau thảo luận và giải quyết." Rồi anh ta nói với những người khác.

Đám người Hồng Kiến Quân gật đầu: "Không thành vấn đề, chúng tôi sẽ toàn lực phối hợp với chủ nhiệm Tống để triển khai loại công việc này thành công."

Trước kia ở đơn vị ban đầu, bọn họ cho tới giờ chưa từng làm hoạt động tuyển chọn có quy mô lớn như vậy, cảm giác có chút hưng phấn và kích động.

“Được, vậy thì hôm nay họp đến đây thôi, mọi người về cũng lại suy nghĩ một chút có cái chỗ gì muốn bổ sung không.” Thịnh Thanh Dương đặt cây bút trong tay xuống, nói.

“Được.” Đến phòng kinh tế huyện, rốt cuộc cũng đến lúc bước vào khâu làm việc chính thức, mọi người đều rất vui mừng và mong chờ.

Sau cuộc họp đó, mọi người trở về phòng là việc.

Lần này cũng không cần tham khảo Tống Sở và Cố Việt, đám người Ngụy Nhiên đã bắt đầu viết viết vẽ vẽ ở trên bàn làm việc của mình.

Chải chuốt nội dung của cuộc họp qua một lần, sau đó cũng từ góc độ rộng hơn mà suy nghĩ phải khai triển công việc thế nào, phải phối hợp với Tống Sở thế nào, phải đưa ra khảo hạch gì.

Bên này trong lòng Tống Sở đã có kế hoạch, cô cũng viết ra những điều mình nghĩ tới.

Bên này Tống Bình vừa sửa sang lại xong ghi chép cuộc họp, lại tiếp tục sửa sang lại tài liệu của văn phòng huyện bên kia có nội dung quan trọng liên quan tới khắp mọi mặt của huyện nam.

Ngày đầu tiên đi làm, cô ấy vẫn còn hơi lo lắng sợ mình làm không tốt, nhưng nhìn vẻ tự tin và điềm tĩnh của em gái họ, mỗi lần nói ra ý kiến ​​đều có thể khiến những người trong văn phòng sửng sốt. Cô ấy dần dần cũng bị ảnh hương nên đã không còn lo lắng nữa.

Bên này chỗ nào cần phải làm sao, hay là cô ấy có chỗ nào thiếu sót, Tống Sở sẽ chỉ ra cho cô ấy trước tiên, giúp đỡ cô ấy vượt qua sự không thích ứng lúc ban đầu.

Vì vậy, rất nhanh chóng đã bước vào trạng thái làm việc, bận rộn lại phong phú, còn có thể học hỏi được rất nhiều điều, cô ấy thực sự rất thích.

Tống Sở viết kế hoạch xong, đứng lên vận động bả vai một chút, đi tới sau lưng Tống Bình nhìn cô ấy làm việc, trong mắt lộ ra một nụ cười hài lòng.

Tài liệu mà trong huyện cung cấp, trước đây cô có tùy tiện đề cập tới một câu, nói thu thập sửa sang lại chắc chắn sẽ có ích.

Sau đó chị họ lập tức chủ động muốn tới, mỗi ngày sau khi làm xong việc, thì tự mình sửa sang lại.

Bây giờ trên người Tống Bình càng ngày càng có nhiều thêm một loại khí chất trí tuệ xinh đẹp.

Cô lại bước đến chỗ Ngụy Nhiên bên kia nhìn một chút.

Nhìn thấy cậu ta sửa sang lại nội dung cuộc họp, lại viết ra một số phân tích và ý kiến ​​của riêng mình lên.

“Chủ nhiệm Tống, tôi chỉ tùy tiện viết thôi.” Phát hiện Tống Sở đứng ở bên cạnh nhìn thứ mình tự viết, Ngụy Nhiên hiếm khi có chút ngượng ngùng mà nói.

Bình Luận (0)
Comment