Tất cả mọi người không nghĩ tới Tống Sở lại có bản lĩnh như thế, tuổi còn nhỏ mà làm được thế này thì quả thật không đơn giản, thảo nào có thể lọt vào mắt Phó huyện trưởng Thịnh.
Bọn họ cũng hy vọng có thể kéo gần quan hệ với Tống Sở, Xưởng trưởng La cười nói: "Có thời gian, nhưng mà cũng không thể để chủ nhiệm Tống tốn tiền được, hôm nay tôi mời là được rồi."
Công nhân của nhà máy trang phục và Đường Phụng học xong cách làm áo lông, bây giờ đã làm ra được vài cái rồi, Xưởng trưởng La dẫn theo những lãnh đạo khác của nhà máy trang phục đi tới nhà máy đông lạnh thử.
Hiệu quả vẫn giống như trước, cũng khiến cho những người lúc trước vẫn muốn phản đối không còn lời nào để nói.
Bởi vậy Xưởng trưởng La vô cùng vui vẻ, cũng rất cảm ơn Tống Sở đã cho bọn họ cơ hội như vậy.
Càng đừng nói, bọn họ sau này còn muốn dựa vào quan hệ của Tống Sở với tỉnh Quảng để tham gia triển lãm xuất nhập khẩu, cho nên Xưởng trưởng La cũng không đau lòng về chuyện tốn tiền và phiếu, thế là đưa ra lời mời khách.
Những xưởng trưởng khác nghe nói như thế trong lòng đồng loạt thầm mắng, lão già này thật không biết xấu hổ, vậy mà lại giành trước một bước.
Cho nên bọn họ cũng cướp lời nói mình muốn mời cơm.
Tống Sở cười nói: "Tôi nói thì đương nhiên phải là tôi mời, mọi người đừng giành với tôi nữa, sau này còn có cơ hội để mọi người mời lại mà."
"Phó huyện trưởng Thịnh và mọi người cũng đi chung đi." Cô ngỏ lời mời Thịnh Thanh Dương và đám người Ngụy Nhiên.
Thịnh Thanh Dương rất tán thưởng cách xử lý này của Tống Sở, như vậy mời có thể dễ dàng làm việc chung với cấp dưới, đổi lại là mình, anh ta cũng không thích những người kiêu ngạo.
Phần thể diện này anh ta đương nhiên sẽ cho Tống Sở, "Không thành vấn đề, lần này cô mời, lần sau tôi mời lại."
Anh ta phải đi, đám người Ngụy Nhiên nhất định không có khả năng cự tuyệt.
Nghe thấy Thịnh Thanh Dương muốn đi, các xưởng trưởng càng vui mừng.
Trước khi họp, Tống Sở đã nghĩ tới việc mời cơm, cho nên bảo Tống Bình đi tới quán cơm quốc doanh gần đó để đặt bàn và thức ăn.
Bọn cô là người của ban kinh tế huyện, quản lí của quán cơm quốc doanh đương nhiên rất nể mặt, dặn đầu bếp mang hết thức ăn ngon ra.
Đoàn người đi tới quán cơm quốc doanh, ngồi hết mấy bàn.
Thịnh Thanh Dương, Tống Sở, Cố Việt và nấy xưởng trưởng ngồi một bàn.
Đám người Ngụy Nhiên lại ngồi tách ra, bắt chuyện với những xưởng trưởng khác, cũng thuận tiện kéo gần quan hệ.
Cố kỵ Tống Sở là nữ đồng chí, tất cả mọi người ăn ý không mời rượu.
Ba mặn bốn nhạt một canh, món ăn rất phong phú, cũng để cho những xưởng trưởng này thấy được Tống Sở rất coi trọng bọn họ.
Lúc đầu mọi người còn có chút không được tự nhiên, dưới sự dẫn dắt của Thịnh Thanh Dương thì rất nhanh đã thả lỏng hơn nhiều, mọi người vừa ăn vừa cười nói.
Sau khi cơm nước xong xuôi, quan hệ quả thực đã kéo lại gần không ít.
Rất nhiều xưởng trưởng bình thường không qua lại, sau khi ăn xong bữa cơm này cũng quen thuộc hơn, có người còn trao đổi phương thức liên lạc.
Cơm nước xong, Thịnh Thanh Dương và đám người Tống Sở cùng nhau trở về kí túc xá nhân viên ở văn phòng huyện.
Anh ta được phân cho một căn phòng thuộc khu cán bộ, cách kí túc xá nhân viên không tính là xa, còn phải đi ngang qua.
Thịnh Thanh Dương mở miệng cười: "Tiểu Tống, cô không chỉ có năng lực làm việc mạnh, mà năng lực giao tiếp cũng không kém, tôi thực sự càng ngày càng rửa mắt mà nhìn."
Anh ta cảm thấy mình thật sự đã đào được ngọc, mỗi lần cảm thấy Tống Sở đã rất giỏi rồi, nhưng cô lại có thể thay đổi nhận thức của anh ta thêm một lần nữa.
Cô xinh đẹp có tài lại hào phòng, nếu không phải là bây giờ đang có quan hệ cấp trên cấp dưới, anh ta nghĩ mình cũng không nhịn được mà theo đuổi cô.
Không thể không nói, anh ta có chút rung động với Tống Sở.
Nhưng mà cũng bởi vì là cấp trên cấp dưới, anh ta chỉ có thể đè phần rung động này xuống, sợ dọa người ta chạy mất, hơn nữa cũng bất lợi cho cho việc triển khai công việc.