Ban kinh tế chỉ là một điểm xuất phát của anh ta, anh ta tin tưởng Tống Sở cũng như vậy, cho nên tương lai đợi tới lúc bọn họ không còn là quan hệ cấp trên cấp dưới nữa, nếu như anh ta còn rung động thì sẽ theo đuổi cô.
Bây giờ anh ta đã đem toàn bộ tâm tư đặt lên trên công việc.
Tống Sở cũng không biết lòng Thịnh Thanh Dương rối ren như vậy, cười nói: "Tôi cũng không muốn để người khác nói, lựa chọn của Phó huyện trưởng Thịnh là sai."
"Tôi tin tưởng anh, nếu đã tận lực đặt tôi vào vị trí Phó chủ nhiệm, tôi tất nhiên cũng phải cổ vũ anh rồi."
Thịnh Thanh Dương cười khẽ: "Ha ha, lời này của cô tôi thích nghe."
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, sau khi nói tới chuyện công việc xong, Thịnh Thanh Dương lại quan tâm tới cuộc sống của Tống Sở.
Anh ta còn nhấn mạnh, nếu như gặp phải phiền toái gì, cứ tới tìm anh ta vân vân.
Tống Sở cảm thấy Thịnh Thanh Dương này làm lãnh đạo và bạn bè thật sự rất tốt, vì vậy gật đầu đồng ý.
Rất nhanh Cố Việt đã chủ động nói tới chuyện của nhà máy máy móc với Thịnh Thanh Dương, chuyển dời trọng tâm câu chuyện.
Tống Sở nhường vị trí của mình lại cho Cố Việt, cô kéo Tống Bình đi ở phía sau.
Vốn dĩ Thịnh Thanh Dương còn chưa nói xong với Tống Sở, nhưng mà rất nhanh đã bị Cố Việt dời sự chú ý.
Vào tuổi này của anh đúng lúc là thời điểm có tâm sự nghiệp mạnh nhất, hơn nữa bị đày tới cái huyện nhỏ này, không ít tầng lớp thượng lưu ở thủ đô đều chê cười anh ta, cho nên anh ta rất muốn làm ra thành tích, chứng minh bản thân, vả mặt đám người kia.
Kiến nghị của Cố Việt đã đâm vào tim anh ta.
Anh ta cũng đã phản hồi lại kiến nghị của Cố Việt với lãnh đạo phía trên, hơn nữa lá bài tẩy và bối cảnh của anh, bên trên cuối cùng cũng đồng ý để anh ta đi làm.
Nhưng cũng bảo anh ta phải có chừng mực, không thể làm những thứ khác nữa, chờ Nhà máy gia công thực phẩm và nhà máy máy móc có được thành tích rồi lại nói, hiển nhiên là vẫn luôn sợ anh ta không làm được.
Điều kiện kinh tế trong huyện có hạn, có thể để anh ta phụ trách hai nhà máy đã là sự ủng hộ rất lớn rồi, phí trên sợ anh ta bước quá lớn, căn cơ bất ổn.
Thịnh Thanh Dương cũng biết mình nên làm như thế nào, phải hoàn thành Nhà máy gia công thực phẩm và nhà máy máy móc trước mời là việc quan trọng, đương nhiên sẽ không phân tinh lực đi làm những thứ khác.
Vì vậy đồng ý rất sảng khoái, cũng để cho người phía trên thở phào nhẹ nhõm.
Chiếm được sự ủng hộ của bên trên, anh ta bèn lập tức hẹn nói chuyện với xưởng trưởng của nhà máy máy móc.
Mở rộng gây dựng lại chỉ cần xưởng trưởng không đổi, chuyện này đối với xưởng trưởng Châu mà nói là chuyện tốt, đương nhiên không chút do dự đồng ý.
Chỉ là công việc phải làm vào giai đoạn trước còn rất nhiều, Thịnh Thanh Dương muốn dẫn Cố Việt đi công tác ở thủ đô và tỉnh, hoàn thành việc thiết bị mới và mượn người.
Dù sao ở phương diện này Cố Việt rất chuyên nghiệp, có anh theo tham khảo, Thịnh Thanh Dương mới phát huy tốt, sẽ không bị lừa.
Cố Việt đương nhiên sẽ không phản đối, anh muốn nhanh chóng hoàn thàng chuyện tổ chức lại nhà máy máy móc, vì vậy hai người ước định là cuối tuần sẽ đi công tác, Thịnh Thanh Dương còn bảo hôm nay phải đi nhờ người ta mua vé xe lửa.
Đến kí túc xá nhân viên, Thịnh Thanh Dương lại đứng nói với Cố Việt một lúc, lúc này mới nói lời từ biệt với ba người, "Cuối tuần gặp lại."
"Cuối tuần gặp lại!" Ba người Tống Sở phất tay một cái.
Trở về ký túc xá, Cố Việt tắm rửa một cái rồi đi tìm Tống Sở.
"Tống Tiểu Sở, tôi và anh Thịnh đã hẹn nhau thứ ba đi công tác ở thủ đô, trở về còn phải ở tỉnh hai ngày, ước chừng phải một tuần lễ."
Anh ngồi trên chiếc ghế đối diện cô rồi nói tiếp: "Thứ hai tôi đưa Tiểu Cẩn đến trường báo danh, còn dư lại vài ngày, bèn làm phiền cô giúp đỡ đưa đón và chăm sóc nó."
Anh thân thiết với Tống Sở, cũng bởi vậy sẽ không khách khí với cô.
Tống Sở cười nói: "Được, anh cứ yên tâm đi làm việc đi, Tiểu Cẩn cứ giao cho tôi."
"Vậy tôi không nói cảm ơn với cô đâu nhé." Cố Việt cười khẽ.
"Không cần không cần, anh mang đặc sản ở thủ đô về là được." Tống Sở cười nói.
"Không thành vấn đề." Bây giờ Cố Việt đã hiểu rất rõ về khẩu vị và sở thích của Tống Sở rồi.