Ban quản lý của Nhà máy gia công thực phẩm tầng đã được tuyển, khu nuôi cá và nhà máy chế biến thức ăn cho cá ở ba công xã cũng bắt đầu đi vào quỹ đạo.
Làm xong những chuyện này cũng đã gần một tháng, Cố Việt còn chưa về, Ban kinh tế huyện lại có một đồng chí mới chuyển tới.
Vì chuyện này mà Thịnh Thanh Dương bảo mọi người tới phòng họp họp.
Đám người Tống Sở tới trước, ngồi chung một chỗ nói chuyện.
Mấy người ở ban kinh tế huyện thấy tận mắt năng lực làm việc của Tống Sở ở Nhà máy gia công thực phẩm, khu nuôi cá và nhà máy chế biến thực phẩm cho cá, dần dần cũng tâm phục khẩu phục .
Bởi vậy quan hệ với cô cũng càng ngày càng hòa hợp, thậm chí có người còn dựa vào cô, đặc biệt là Ngụy Nhiên, Đinh Bằng và Châu Bình, theo cô việc làm càng nhiều, càng tán thành và khẳng định năng lực của cô.
Rất nhanh Thịnh Thanh Dương đã dẫn một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai đi tới.
Anh ta dẫn đầu giới thiệu với mọi người: "Vị này chính là đồng chí Nghiêm Phi, từ tỉnh thành điều tới làm việc ở Ban kinh tế huyện của chúng ta, bây giờ đã bắt đầu là đồng nghiệp mới của các vị rồi."
"Đúng rồi, mặt trên còn sắp xếp đồng chí Nghiêm Phi giữ chức Phó chủ nhiệm của Ban kinh tế huyện, giống như Tống Sở, nhưng mà quản lý hạng mục không giống nhau."
Anh ta nói với mấy người Hồng Kiến Quân: "Sau này mọi người cũng phải phối hợp làm việc với Phó chủ nhiệm Nghiêm Phi."
Thịnh Thanh Dương tuyên bố tin tức này khiến những người ở chỗ này đều ngây ngẩn cả người, hiển nhiên là không ngờ tới.
Ai cũng không nghĩ tới lại có một Phó chủ nhiệm từ trên trời rơi xuống, từ tỉnh thành điều tới, nhìn qua lại còn trẻ như vậy, bối cảnh sợ là không đơn giản, cũng không biết có kinh nghiệm gì không.
Nhưng mà mọi người ngạc nhiên thì ngạc nhiên, ngoài mặt vẫn vỗ tay hoan nghênh Phó chủ nhiệm mới tới.
Thịnh Thanh Dương để Nghiêm Phi ngồi xuống, sau đó tổng kết công việc của hai tháng gần đây, trọng điểm là biểu dương Tống Sở.
Bất kể là xây dựng Nhà máy gia công thực phẩm, hay là hạng mục ba công xã, Tống Sở làm đều rất tốt.
Bởi vì chuyện lúc trước, hiện tại nhân viên của văn phòng huyện bên này không ai là không biết Tống Sở.
Các nhà máy lớn và các công xã đều rất quen thuộc với Tống Sở, đây đều là do năng lực làm việc siêu cường của cô đã mang lại sự nổi tiếng và công nhân.
Một mình thành công mở được con đường tiền tài cho ba công xã, tất cả những người đều chờ xem kịch hay đều hoảng sợ, tất cả mọi người không nghĩ tới vị chủ nhiệm trẻ tuổi này lại có bản lĩnh như vậy.
Những cán bộ của mấy công xã lúc trước từ bỏ cũng tìm Tống Sở muốn xin giúp đỡ, lại bị cô cự tuyệt, bởi vậy càng hối hận không thôi.
Lúc Thịnh Thanh Dương biểu dương Tống Sở, gương mặt Nghiêm Phi mang theo nụ cười thâm ý nhìn cô.
Tống Sở có trí nhớ tốt, hai tháng trước cô đã nghe Cố Việt đề cập tới hai anh em Nghiêm Phi, không nghĩ người thực sự tới, vì vậy cũng sinh ra vài phần đề phòng với người này.
Nghiêm Phi đột nhiên tới Ban kinh tế huyện làm việc, lại còn làm Phó chủ nhiệm, cô nghĩ không chuyện này không thể trùng hợp tới vậy.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Thịnh Thanh Dương bảo Tống Sở vào phòng làm việc của anh ta.
Anh ta với nói Tống Sở: "Chúng ta ngồi nói chuyện."
Sau khi Tống Sở ngồi đối diện anh ta, Thư kí Trương nhanh chóng mang lên một ly trà rồi thức thời đi ra
"Anh muốn tìm tôi để nói về chuyện của Phó chủ nhiệm Nghiêm?" Cô hỏi.
Thịnh Thanh Dương giơ tay lên xoa mi tâm, giọng nói hết sức bất đắc dĩ, "Đúng, tôi tìm cô để nói về chuyện của anh ta."
"Anh ta tới qua đột xuất, hôm qua họp ở tỉnh tôi mới biết, cũng không tìm được cơ hội nói trước với cô."
Hôm qua lúc anh và và Nghiêm Phi đi về cũng đã tối muộn, cho nên không tìm Tống Sở.
Tống Sở cũng đoán rằng Thịnh Thanh Dương chắc là cũng mới biết, nếu không sẽ không có khả năng không gọi điện thoại báo cho cô.
"Tới thì tới thôi, chỉ cần không có xung đột công việc với tôi là được." Tống Sở luôn cảm thấy mục đích đối phương tới đây chắc chắn không phải là vì kinh tế.
Thịnh Thanh Dương bảo đảm nói: "Yên tâm, công việc của các hai người tôi sẽ phân ra, sẽ không để cho anh ta can thiệp tới bên cô."
Bản thân anh ta cũng quá hoan nghênh Nghiêm Phi đột nhiên tới địa bàn của mình, nhưng phía trên sắp xếp, anh ta cũng không có cách nào cự tuyệt.