Tống Sở vẫn rất tín nhiệm Thịnh Thanh Dương.
Cô thời ơ hỏi: "Có phải anh ta từ tỉnh tới không?"
Thịnh Thanh Dương sửng sốt một hồi, "Làm sao cô biết?"
Trước đó lúc anh ta ở cuộc họp, đã nhớ Nghiêm Phi được điều từ tỉnh tới.
Tống Sở cười cười: "Khẩu âm của anh ta khá giống người từ thủ đô tới."
Thịnh Thanh Dương bật cười: "Thì ra là cô nghe ra, anh ta đúng là từ kinh đô tới, bối cảnh cũng không kém tôi đâu."
"Nhưng mà hai nhà chúng tôi không cùng một con đường, cho nên tôi và anh ta tuy là gần nhau nhưng lại không thân quen."
"Tình huống của anh ta và tôi không giống nhau, anh ta được điều xuống tỉnh làm việc trong hai tháng trước, sau đó mới lại bị điều xuống ban kinh tế huyện, trọng tâm có lẽ là xây dựng kinh tế ở huyện."
Anh ta tiếp tục: "Tôi nghĩ, nơi đây có thể chỉ là một cương vị công việc chuyển tiếp của anh ta thôi, phỏng chừng không bao lâu sẽ đi."
Tống Sở gật đầu cười nói: "Ừ, tôi đã biết."
"Được rồi, trước kia anh ta làm công việc gì?" Cô suy nghĩ một lát rồi hỏi.
Thịnh Thanh Dương trả lời: "Lúc tôi học ở Đại Học Công Nông Binh , nghe nói anh ta đi làm bộ đội đặc chủng, năm nay mới tốt nghiệp quay về."
"Chuyển nghề phải đi làm việc ở Nhà máy máy móc tỉnh, nhưng mà kinh nghiệm làm việc của anh ta ở con số không, cho nên bây giờ lại bị điều tới huyện, chắc là không lâu nữa sẽ được mạ vàng thôi, cuối cùng anh ta cũng sẽ được điều về thủ đô."Anh ta cũng không hiểu rõ về Nghiêm Pho.
Tình huống của anh ta và Nghiêm Phi không giống với, anh ta thuộc về sung quân, người ta chỉ là tới đây chơi, chờ kinh nghiệm phong phú một chút là sẽ được điều đi.
Tống Sở đã hiểu đại khái, "Thì ra là thế."
Xuống đây mạ vàng thành kinh nghiệm phong phú cũng bình thường thôi, nhưng cô luôn cảm thấy mục đích của đối phương không đơn giản như vậy, đây là trực giác.
"Tôi sẽ sắp xếp anh ta tới phòng làm việc của đồng chí Hồng, cô và anh ta cú giữ quan hệ đồng nghiệp là được, hai người tuy rằng đều là Phó chủ nhiệm, nhưng tôi sẽ không để công việc của hai người có xung đột." Ý của Thịnh Thanh Dương rất rõ ràng, anh ta nghiêng về phía Tống Sở.
Tống Sở cười nói: "Được, chỉ cần anh ta không tìm phiền phức cho tôi, tôi khẳng định sẽ giữ vững quan hệ đồng nghiệp với anh ta."
"Bên này cũng chỉ có anh ta bị đưa tới huyện sao?" Cô giống như tùy ý hỏi.
Thịnh Thanh Dương trả lời: "Anh ta có một em gái, lần này cũng cùng theo tới huyện, sẽ tới công đoàn Nhà máy máy móc làm việc."
"Đúng rồi, trước kia Nghiêm Phi và Việt là bạn học cấp hai, nghe nói quan hệ cũng không tệ lắm." Anh ta lại nói.
Tống Sở lộ ra biểu tình kinh ngạc, "Hai người bọn họ còn là bạn học? Đáng tiếc Cố Việt còn chưa trở lại, nếu không bọn họ có thể tụ họp rồi."
"Đúng vậy! Nhưng mà Việt cũng sẽ nhanh chóng trở lại, hôm qua tôi đặc biệt gọi điện thoại thúc dục, anh ta ở thủ đô khoảng chừng hai tuần nữa là có thể kết thúc rồi." Thịnh Thanh Dương hầu như cách mấy ngày sẽ gọi điện thoại thúc dục.
Không chỉ thúc giục Cố Việt, trọng điểm vẫn là thúc dục bên trên, để cho bọn họ nhanh chóng thả người của anh ta ra, đừng mơ đào góc tường.
Nhà máy gia công thực phẩm bên này đã xây dựng được hơn một nửa, công trình khí đốt không bao lâu nữa cũng sẽ bắt đầu xây dựng, không có Cố Việt không được.
Tống Sở biết tiến độ công tác của Cố Việt, "Ừ, hai nhà máy bên này đều đang chờ anh ấy làm chỉ đạo kỹ thuật đấy."
Thịnh Thanh Dương lĩnh hội sâu sắc điểm này, "Đúng vậy, cho nên tôi phải tiếp tục thúc dục bên trên thôi."
"Trước đây bọn họ còn muốn để Việt ở lại thủ đô, cũng may Việt kiên quyết kháng cự, nếu không Ban kinh tế huyện chúng ta sẽ tổn thất một vị cán bộ kĩ thuật đắc lực." Anh ta cảm thán nói.
Về phần tại sao Cố Việt lại muốn cự tuyệt, trong lòng anh ta cũng biết, anh ta đã biết ông nội Cố được điều xuống thôn của Tống Sở.
Tống Sở không nghĩ tới còn có chuyện này, quả nhiên Học thần Cố tới chỗ nào đều khiến người khác tranh giành, "Vậy anh nên thật tâm quý trọng vị gán bộ kĩ thuật này."