"Đương nhiên, nếu không tôi cũng sẽ không gánh vác áp lực mà đi quấy rầy cấp trên." Thịnh Thanh Dương lúc ở chung với Tống Sở thì khá thả lỏng, cho nên nói chuyện cũng tùy ý.
Tống Sở cười khẽ: "Lúc trở về chắc anh ấy phải cảm ơn anh."
Bối cảnh của Thịnh Thanh Dương quả nhiên thật không đơn giản, nếu không làm sao có thể quấy rầy cấp trên yêu cầu bọn họ thả người.
Thịnh Thanh Dương cười ra tiếng: "Đúng, quay về bảo anh ta mời tôi một bữa."
Hai người rảnh rỗi hàn huyên một hồi, Tống Sở trở về phòng làm việc của mình.
Sắp tới giờ tan việc, Nghiêm Phi đi đến.
"Chủ nhiệm Tống, hôm nay tôi mới tới, chưa quen thuộc với các đồng nghiệp, cho nên muốn mời mọi người ăn một bữa cơm, không biết mọi người có thời gian hay không?" Thái độ của anh ta đối với Tống Sở tương đối thân thiện.
Tống Sở không biết mục đích thật sự của Nghiêm Phi khi tới nơi này, cô cũng thích nghênh đón khó khăn rồi chủ động phá giải, bởi vậy không cự tuyệt.
"Bên tôi không thành vấn đề."
Còn còn nhìn đám người Ngụy Nhiên rồi hỏi: "Mọi người thì sao?"
"Chúng tôi cũng không thành vấn đề." Đám người Ngụy Nhiên cũng nói.
Bọn họ thân quen với Tống Sở, năng lực làm việc của cô bọn họ ở trong mắt bọn họ đều rất xuất sắc, cho nên nhất định sẽ đứng ở phía cô.
Đột nhiên một Phó chủ nhiệm từ trên trời rơi xuống, thực ra trong lòng bọn họ khá bài xích, cho nên quyết định đi theo bước chân của Tống Sở.
"Chúng tôi đều rảnh, chỉ là phải khiến chủ nhiệm Nghiêm tốn tiền rồi." Tống Sở nói với Nghiêm Phi.
Nghiêm Phi cười nói: "Chủ nhiệm Tống quá khách khí."
Anh ta mời xong cũng liền trở về phòng làm việc của mình, sau khi tan việc mới cùng mọi người đi tới quán cơm quốc doang ăn cơm.
Hiển nhiên cũng đã đặt trước rồi cho nên bàn và thức ăn đều được làm trước.
Sau khi ngồi xuống, Nghiêm Phi bắt chuyện với mọi người, trong lúc nói chuyện cũng tương đối lão luyện, nhìn ra được thủ đoạn giao tiếp không kém.
Thịnh Thanh Dương vì tối nay có việc nên không tới, Nghiêm Phi ngồi ở bên cạnh Tống Sở, vừa ăn vừa cùng cô nói chuyện phiếm.
Anh ta rất biết cách tạo đề tài, cũng không liên quan đến công việc, bầu không khí của bữa ăn này tương đối hài hòa.
Nghiêm Phi không tiến gần cũng không xa cách với Tống Sở, bảo trì cự ly vừa vặn, nhìn qua chỉ là một đồng nghiệp bình thường.
Nhưng Tống Sở lại có thể cảm nhận được từ trong ánh mắt của anh ta có một loại xâm lược.
Hôm sau, Thịnh Thanh Dương sắp xếp công việc cho Nghiêm Phi, để anh ta trọng điểm phụ trách hạng mục Nhà máy máy móc.
Nhà máy máy móc đã gây dựng lại hoàn tất, còn xây dựng thêm nhà máy, gần nhất tái tổ chức kỹ thuật huấn luyện chờ.
Tống Sở quản lý Nhà máy gia công thực phẩm và hạng mục ba công xã, lượng công việc rất lớn, Thịnh Thanh Dương lại tự mình quản Nhà máy máy móc.
Cho nên bây giờ phân công, giữa hai Phó chủ nhiệm không xảy ra bất cứ xung đột công việc nào.
Hai ngày tiếp theo, Nghiêm Phi tìm Tống Sở mượn ít tài liệu, những thời gian khác cũng sẽ không chủ động tìm cô.
Gió êm sóng lặng lại qua mấy ngày, Tống Sở dẫn Tống Bình và Cố Cẩn đi tới quán cơm quốc doanh ăn cơm, ăn xong lúc rời đi vừa lúc gặp Nghiêm Phi và một nữ đồng chí xinh đẹp tiến đến.
Vẻ ngoài của hai người có vài phần giống nhau, Tống Sở liền đoán ra đây là Nghiêm Vũ em gái của Nghiêm Phi.
Dung mạo của Nghiêm Vũ thuộc về loại tương đối diễm lệ, mặc chiếc đầm liền thân kiểu mới, trên người càng mang theo một loại ngạo nghễ, vừa nhìn đã biết là cô gái lớn lên ở thành phố, đi tới chỗ nào cũng có rất nhiều người quay đầu lại nhìn.
Nghiêm Phi thấy đám người Tống Sở đầu tiên là sửng sốt, sau đó dẫn đầu cười bắt chuyện, "Chủ nhiệm Tống, Thư kí Tống, chai người cũng tới dùng cơm?"
"Chủ nhiệm Nghiêm." Hai người Tống Sở chào anh ta một tiếng, "Chúng tôi đã ăn xong rồi, mọi người cứ ăn từ từ."