Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão (Bản Dịch Full)

Chương 442 - Chương 442. Tại Sao Lại Là Anh? 2

Chương 442. Tại sao lại là anh? 2 Chương 442. Tại sao lại là anh? 2

Tống Sở bị giọng của anh ta làm cho cả người nổi hết da gà, cô xoa xoa cánh tay, nói: "Anh vừa vừa thôi nha."

"Em về thành trước. Một hồi nữa cha và anh cả bọn họ trở về, anh nói giúp em một tiếng nhé.” Tống Sở đi đẩy xe đạp ngay.

Anh hai Tống khó hiểu hỏi: "Qua một lúc nữa là có thể ăn cơm rồi, em không ăn à?"

Tống Sở xua xua tay: "Em không ăn đâu, em về thành ăn. Qua hai ngày nữa, anh bảo cha đi tới trong thành tìm em, em dẫn cha đến xưởng sản xuất đồ dùng trong nhà để báo danh."

Cô định mau đuổi theo con rể của thầy, ghi nhớ rõ diện mạo của người kia, sau này tìm cơ hội chum bao bố cho anh ta hay gì đó.

Anh hai Tống luôn cảm thấy em gái mình có chút khác thường, nhưng cũng không hỏi nhiều: "Được rồi, em trở về đi thôi."

Tống Sở nhanh chóng đạp xe đạp vọt đến cổng thôn, đúng lúc nhìn thấy một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đi lên một chiếc xe buýt.

Cô nhìn từ mặt bên cửa sổ nhìn sang, phát hiện trên xe còn có bốn người ngồi, tài xế lái xe cũng không giống như là người bình thường.

Cô chẳng những ghi nhớ ngoại hình của người đó mà còn ghi nhớ cả biển số xe trong lòng.

Lúc này, xe hơi khởi động lái ra khỏi thôn, Tống Sở cũng đạp xe đi theo ở phía sau, nhìn xe hơi biến mất ở trong tầm mắt.

Xem ra con rể của thầy thật sự có vấn đề, nếu không thì làm sao lại có thể có nhiều chuyện nóng như vậy.

Chùm bao bố thì tạm thời không có khả năng lắm, chẳng qua là những người này là phần tử đặc vụ của địch ẩn núp trong nước hay là đặc vụ nước ngoài ẩn núp đây chứ?

Người của cục an ninh đi theo sao?

Mấy câu hỏi này cứ quẩn quanh trong đầu cô, còn có chuyện có nên chào hỏi với Hoắc Khải một tiếng không?

Đường từ thôn Hạ Bá đến huyện thành có một đoạn phải đi ngang qua đường một ngọn núi, tốc độ đạp xe của Tống Sở rất nhanh.

Ước chừng đi đến một nửa đường núi, phía trước đột nhiên vang lên mấy tiếng sung thanh, cách đó cũng không được coi là gần lắm, cô sửng sốt một chút.

Không chút do dự, cô nhanh chóng lao xe xông về phía trước, toàn thân cũng tiến vào tình trạng phòng bị.

Đạp xe được năm phút, cô nhìn thấy có hai chiếc xe đậu ở trước mặt, một chiếc trong đó chính là chiếc xe buýt mà cô đã thấy trước đó, chiếc còn lại là một chiếc xe jeep đang chặn chiếc xe buýt.

Sau đó cô nhìn thấy có một bóng người đang chạy trên đường lên núi, vốn không muốn quản, dù sao đối phương bắt được cũng lấy được tài liệu giả.

Nhưng sau khi đi ngang qua chiếc xe jeep bên cạnh và quét qua biển số xe, cô ngạc nhiên một chút, đây là xe của Hoắc Khải, chẳng trách mới vừa rồi nhìn trông rất quen thuộc.

Tống Sở có thể chắc chắn rằng đây là chiếc xe Jeep mà Hoắc Khải thường lái, nhưng không biết anh ấy có tới hay không.

Lúc này, trên núi lại vang lên tiếng súng, cô cũng không đoái hoài suy nghĩ đến gì nhiều, ném xe đạp xuống lập tức phóng tới trên núi.

Động tác của cô rất bén nhạy, lại rất quen thuộc với đường núi, rất nhanh đã đuổi kịp bọn họ.

Thấy vị trí phía trước cách xa hơn hai trăm thước có mấy người tay cầm súng đang đuổi người, cô phát hiện ra đó đúng là mấy người con rể của ông Lộ.

Người bị truy đuổi kia là ai?

Cô có cảm giác tinh thần lực, cộng thêm rón rén, lại vẫn luôn núp tránh ở sau bụi cỏ và cây đại thụ, cho nên đối phương cũng không có phát hiện ra cô.

Lại đuổi theo về phía trước thêm hai mươi mấy thước, cô phát hiện có hai người đang nằm trên mặt đất.

Cả hai người lúc này cũng đều đã bị trúng đạn, Tống Sở dò xét dò hơi thở mũi, đã chết.

Cô không chút do dự mà lại đuổi theo, hơn nữa lượn quanh tránh ở bên cạnh cũng vượt qua mấy người kia.

Ước chừng đuổi theo khoảng nửa giờ, cô phát hiện phía trước có một người nằm trên mặt đất.

Từ góc độ cô đuổi theo nhìn tình huống, người này chắc hẳn là cùng trốn đi lên, trên đất vẫn luôn có vết máu.

Tống Sở phát hiện người đang nằm thở hổn hển, đây là một người còn sống, cô bước nhanh về phía trước.

Nghe thấy được tiếng bước chân, người đang nằm cảnh giác nhanh chóng chống tay xoay người, sau đó cầm trong tay một khẩu súng rồi chĩa súng thẳng tắp về phía Tống Sở.

Khi hai bên nhìn thấy nhau, cả hai người đều hơi ngạc nhiên: “Tại sao lại là anh?”

Bình Luận (0)
Comment