Tống Sở không nghĩ tới người này sẽ là Nghiêm Phi.
Nghiêm Phi càng không nghĩ tới lại gặp được Tống Sở ở chỗ này, ánh mắt cảnh giác, anh ta lại hỏi: "Sao cô lại ở đây?"
Tống Sở không trả lời mà hỏi ngược lại: "Hoắc Khải đâu?"
Nghiêm Phi sửng sốt một hồi, "Hoắc Khải? Cô thấy anh ta lái xe tới à?"
"Đúng vậy, tôi vừa mới nhìn thấy xe của anh ta ở bên dưới, sau đó nghe thấy tiếng súng nên đuổi theo tới đây, anh ta ở đâu?" Tống Sở gật đầu.
Đầu Nghiêm Phi đầy mồ hôi, anh ta thở hổn hển, "Anh ta không tới, người tới là tôi."
Tống Sở nghe thấy câu này của anh ta thì thở phào nhẹ nhõm, không tới chứng tỏ không có chuyện gì xảy ra, còn may.
Vừa mới chuẩn bị nói tiếp, cô liền phát mấy người đuổi theo đã sắp tới gần rồi.
Suy nghĩ một lát vẫn là bước nhanh đi tới trước mặt Nghiêm Phi, phát hiện chân của anh ta bị trúng đạn rồi.
Cô nhìn anh ta: "Cởi áo khoác trên người anh ra."
Nghiêm Phi còn cầm súng chĩa về phía cô, thấy cô không chỉ không sợ, lại còn bảo mình cởi áo, anh ta khựng lại một lát, "Cô muốn làm gì?"
Vừa thấy mặt đã bảo anh ta cởi quần áo, đây là con gái sao?
Tống Sở liếc mắt nhìn anh ta, "Nghĩ gì thế, chân anh bị thương vẫn đang rỉ máu, cởi quần áo xuống tôi giúp anh băng bó, sau đó mới dẫn anh chạy trốn được."
Nghiêm Phi có chút lúng túng sờ sờ mũi, nhưng lại không thả lỏng cảnh giác, "Làm sao tôi biết cô với bọn họ không phải là cùng một phe chứ?"
Tống Sở phát hiện tâm phòng bị của người này rất nặng, nhưng mà đây mới là phương thức xử lý chính xác, nếu không thì chính là một tên ngốc.
"Nếu tôi cùng phe với bọn họ, bây giờ tôi đã xuống núi gọi người rồi, còn ở đây giúp anh băng bó vết thương à."
Cô mang theo vài phần không kiên nhẫn: "Có muốn cởi hay không thì tùy anh, nhưng bọn họ sắp tới rồi, anh không tin lời của tôi thì tôi đi trước đây."
Nói xong thật đúng là muốn xoay người rời đi.
Lúc này Nghiêm Phi mới cắn môi bỏ súng xuống, "Khoan đã, tôi cởi."
Anh ta nhanh chóng cởi quần áo, Tống Sở quay người nhận lấy.
Tống Sở cầm áo khoác cố sức băng thật chặt vết thương trên chân anh ta, vừa đỡ anh ta lên thì bên dưới vang lên tiếng súng.
"Nơi này có vết máu, mau đuổi theo." Nghe khoảng cách cũng không phải rất xa.
Nghiêm Phi biến sắc, hít sâu một hơi đẩy Tống Sở một cái, "Bọn họ tới rồi, cô đừng quản tôi nữa, mau chạy đi."
Mặc kệ thế nào, chuyện hôm nay cũng không nên liên lụy tới Tống Sở.
Cô là một cô gái yếu đuối, cho dù gan to không sợ súng, nhưng cũng không thể dẫn anh ta chạy khỏi nơi đây, những người đó không phải ăn không ngồi rồi.
Quan trọng nhất là bọn họ sắp tới gần rồi, nếu như phát hiện ra Tống Sở, cô sẽ gặp nguy hiểm, bọn họ nhất định sẽ diệt khẩu.
Vốn dĩ Tống Sở còn đang suy nghĩ xem có cần quản người này hay không, nhưng nghe thấy anh ta nói, nhìn thấy trong mắt anh ta là sự lo lắng sợ liên lụy tới cô.
Cô không do dự nữa, một tay thô lỗ kéo anh ta qua vác ở trên lưng, sau đó lấy tốc độ nhanh nhất chạy vọt lên trên núi.
Nghiêm Phi hoảng loạn, ghé vào lưng của Tống Sở, nhìn cô linh hoạt lại nhanh chóng chạy vào trong núi, đột nhiên hoài nghi có phải là anh ta đang nằm mơ hay không.
Lưng của một cô gái xinh đẹp thế này lại cõng được một người đàn ông cao lớn là anh ta, còn nhanh chóng chạy vào trong núi, anh ta đang ở đâu? Chuyện này là thật sao?
Lúc Nghiêm Phi đang hoài nghi nhân sinh, Tống Sở đã lượn một vòng rồi bắt đầu chạy xuống núi từ một hướng khác.
"Chìa khóa xe ở trên xe, hay là ở trê người anh?" Cô mở miệng hỏi.
Nghiêm Phi nghe hỏi thế, tinh thần được kéo lại trong nháy mắt, "Tôi để trong túi quần."
"Ừ, như vậy cũng tốt." Tống Sở cõng anh ta chạy từng bước.
Nghiêm Phi nghẹn lời, tâm trạng vô cùng phức tạp hỏi: "Rốt cuộc cô là người thế nào?"