Tống Sở trả lời: "Tôi là ai mà anh không biết à? Là đồng nghiệp của anh!"
"Cô xác định mình không có thân phận bí mật gì à? Có cô gái nào nghe thấy tiếng súng mà không những không sợ lại còn dám chạy lên núi? Thấy tôi bị thương, cũng bình tĩnh như vậy, cõng tôi trên lưng rồi chạy."
Nghiêm Phi dừng một lát rồi tiếp tục: "Mấu chốt là, một cô gái bình thường, làm sao có thể cõng một người đàn ông như tôi mà còn có thể chạy nhanh như này."
Tất cả suy đoán trong lòng anh ta, Tống Sở rốt cuộc là người phương nào.
Nhưng thật ra nếu không có những điểm đặc biệt này thì không thể cứu được anh ta rồi .
Tống Sở thoải máu hào phóng: "Tôi chính là một cô gái nông thôn bình thường, nhưng mà quả thực không phải là cô gái bình thường, bởi vì tôi có sinh thần lực."
"Người cầm súng hay là bị thương thì có gì mà đáng sợ, tôi có thể tay không đánh chết lợn rừng và sói, cơ thể cũng rất mẫn cảm."
"Đừng nói là cõng anh rồi chạy, cho dù là cõng lớn rừng mấy trăm cân thì tôi cũng có thể chạy nhanh."
"Cái này anh tùy tiện đi hỏi thôn dân ở thôn chúng tôi hoặc là Hoặc Khải là biết."
Cô lựa chọn cứu Nghiêm Phi, tất nhiên sẽ bại lộ thân thủ của mình, cũng bởi vậy cô mới nửa thật nửa giả.
Dù sao sức lực của cô rất lớn, chuyện tay không đánh chết lợn rừng và rắn lớn cũng chẳng phải là bí mật trong thôn, anh ta cứ tùy ý dò la.
Hơn nữa nếu Nghiêm Phi đã lái xe của Hoắc Khải tới đây, chứng minh quan hệ của hai người không cạn, chí ít cũng là người cũng một hướng.
Đến lúc đó nếu Nghiêm Phi hỏi Hoắc Khải về tình huống của mình, cũng có thể chứng thực lời của cô.
Nghiêm Phi lại bối rối, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ không thể tin được, "Cô mạnh mẽ vậy sao?"
Tay không đánh chết lợn rừng và sói, đây thật sự không phải khoác lác sao?
Nhưng cô lại dễ dàng cõng anh ta trên lưng rồi chạy lên núi rồi lại vòng xuống núi, đừng nói con gái, ngay cả binh lính như anh ta cũng không làm được.
Cho nên chuyện sinh thần lực của cô là thật? Chuyện này cũng quá mơ hồ.
Lúc anh ta lại hoài nghi nhân sinh, giọng nói mang theo vài phần khí phách củaTống Sở truyền đến, "Nếu không phải trong tay bọn họ có súng, tôi căn bản sẽ không dẫn anh chạy trốn, vài cái là có thể đánh bọn họ nằm bẹp."
Nghiêm Phi: "..." Đây thật sự là cô gái xinh đẹp mà anh ta đã gặp lúc trước sao? Không lẽ là đổi người rồi à?
"Cô thật trâu bò." Anh ta hít sâu một hơi rồi nói ra hai chữ.
Hơn mười phút sau, Tống Sở cõng Nghiêm Phi chạy đến chân núi.
Nhưng phát hiện ra gì đó không thích hợp, cô lập tức giảm tốc độ, sau đó chạy tới phía trước một mảnh bụi cỏ để ẩn núp, nhìn về phía chân núi.
Nghiêm Phi cũng phát hiện ra gì đó không đúng, cũng nhìn sang.
Chỉ thấy lúc này dưới chân núi lại có thêm một chiếc xe có rèm che, có năm người từ phía trên đi xuống, trong đó bốn người chạy lên núi, một người khác lại canh giữ ở tại chỗ.
Hơn nữa người này còn lấy ra một khẩu súng từ bên hông, làm ra tư thế phòng bị.
Tống Sở nhíu nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: "Bọn họ cùng phe với anh à?"
Nghiêm Phi lắc đầu: "Không phải."
"Đó là người cùng phe với đám người lúc trước à?" Tống Sở hỏi.
Nghiêm Phi không xác định: "Không chắc chắn lắm."
"Anh ta canh giữ tại chỗ này, chúng ta không có cách nào khác đi lấy xe." Anh ta cũng nhíu nhíu mày.
Tống Sở nhướng mày, bĩu môi: "Ai nói chúng ta không có cách đi lấy xe, đối phó với con tôm như này rất đơn giản."
Nghiêm Phi: "..." Anh ta cảm thấy mình bị khinh bỉ.
"Trong tay anh ta có súng, cô chớ làm loạn." Vì lo cho sự an toàn của Tống Sở, anh ta nhấn mạnh.
Ai biết Tống Sở trực tiếp ném anh ta lên bụi cây, vết thương trên đùi đau đến nối thiếu chút nữa anh ta đã kêu thành tiếng.
Anh ta nhịn không được thấp giọng hỏi, "Cô muốn làm gì?"
"Nhìn đây." Tống Sở ném cho anh ta một ánh mắt cứ chờ xem, khom lưng nhặt một tảng đá lớn bằng bàn tay trên mặt đất lên.