Đợi sau này có cơ hội, xúi giục học thần Cố thử nghiên cứu một chút, để cho điện thoại di động trong nước ra đời sớm một chút, cũng không cần phải đi nhập của lão Mỹ vào, so với bọn họ càng phải tân tiến hơn.
Buồn chán nhàn rỗi cũng chỉ có xem sách, bài thi của cao trung cô đã đặt ở không gian, lúc này cô đang giả vờ tìm kiếm trong túi đeo vai, sau đó lấy ra một quyển số học rồi lật xem.
Đợi một chút chính là qua hai tiếng, ánh đèn phòng phẫu thuật mới tắt đi.
Nghiêm Phi được đẩy từ bên trong đi ra ngoài, anh ta do chân bị thương, cho nên chỉ là gây mê cục bộ, cả người lúc này cũng ở trạng thái tỉnh táo.
Tống Sở đứng lên, cùng đi theo vào phòng bệnh.
Bệnh viện ở niên đại này cũng thật là đơn sơ, cũng không có các loại phòng bệnh vô khuẩn, phòng bệnh giám sát đặc biệt.
Trước đó cục công an bên này đã có người đến hỏi qua đầy đủ thân phận của Nghiêm Phi, sau đó bảo bệnh viện bên này đặc biệt sắp xếp một người ở bên trong.
Sau khi bác sĩ rời khỏi, Tống Sở nhìn Nghiêm Phi đang ở trên giường bệnh hỏi: “Anh cảm thấy thế nào?”
Sắc mặt Nghiêm Phi không hề tái nhợt như trước khi vào phòng phẫu thuật: “Khá ổn.”
“Anh như vậy, cũng không có cách nào đi làm được, ngày mai có cần tôi xin phó huyện trưởng cho anh nghỉ không?”
Nghiêm Phi gật đầu một cái đáp: “Cần, phiền cô trước hết xin khoảng một tuần đi.”
Đạn không có bắn trúng vị trí quan trọng ở chân, cho nên sau khi lấy đạn ra, việc hồi phục cũng sẽ không quá chậm.
“Được.” Tống Sở lại hỏi: “Nếu như anh ấy có hỏi đến, thì tôi có cần nói đúng sự thật là anh bị thương không?”
Nghiêm Phi suy nghĩ một chút nói: “Được thôi, có điều là bảo anh ấy giữ bí mật.”
Bên này anh ta còn phải điều tra một số người trong huyện, nếu như mời Thịnh Thanh Dương cùng hỗ trợ sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
“Được, tôi biết rồi.” Tống Sở đi đến ngồi xuống cái ghế cạnh giường bệnh.
“Anh nếu mệt thì hãy ngủ một lát đi, tôi đợi anh Hoắc đến sẽ rời khỏi ngay.” Cô giơ tay lên nhìn đồng hồ, nếu như bên kia Hoắc Khải thuận lợi, cũng sẽ nhanh tới thôi.
Nghiêm Phi cười nói: “Tôi không mệt, chỉ là chân không được thoải mái, hay là chúng ta nói chuyện một chút đi, để tôi thay đổi sự chú ý của mình.”
Tống Sở đáp: “Được, anh muốn nói chuyện gì, bắt đầu đề tài đi.”
“Tôi đã xem qua lý lịch của cô, phát hiện cô có ý tưởng và đặc biệt giỏi giang trong việc xây dựng phát triển kinh tế, nói chuyện một chút sau này cô còn muốn làm cái gì, dù sao chúng ta có thể liên lạc với nhau về công việc sau này, được không?” Nghiêm Phi suy nghĩ một chút quyết định trò chuyện bắt đầu từ công việc.
Tống Sở cười khẽ nói: “Không thành vấn đề, tôi…”
Cô cũng không giấu giếm, nói ra một vài ý nghĩ của mình.
Nghiêm Phi lần nữa cảm nhận được sự tán thưởng mà trước đó Thịnh Thanh Dương dành cho cô, cô quả nhiên có ý tưởng mới mẻ rất đặc biệt, tầm mắt cũng rất rộng.
Hai người kết thúc việc trò chuyện về công việc, Nghiêm Phi lại bảo Tống Sở giới thiệu một ít về tình hình của huyện thành cho anh ta.
Thấm thoát hai người đã trò chuyện gần hai tiếng đồng hồ, Hoắc Khải mới chạy đến.
Tống Sở thấy sắc mặt Hoắc Khải không tốt lắm, cộng thêm thời gian không ngắn, đoán là bọn họ có thể đã thất bại.
Hai thân phân và đề tài cần nói, không phải là điều cô có thể nghe được.
Vì vậy cô cười đứng lên: “Anh Hoắc, đồng chí Nghiêm giao cho anh chăm sóc vậy, tôi về trước.”
Hoắc Khải nặn ra một nụ cười ấm áp, gật đầu với cô một cái đáp: “Thật sự cảm ơn cô, đã muộn thế này rồi, để tôi bảo người đưa cô về.”
Tống Sở lắc lắc tay: “Không cần đưa tôi đâu, các anh cứ nói chuyện, tạm biệt!”
Hoắc Khải thấy cô từ chối cũng không gò ép, dù sao cũng biết sức mạnh võ lực của cô: “Được, qua hai ngày nữa sẽ mời cô đi ăn, tạm biệt!”
Tống Sở lại vẫy tay một cái với Nghiêm Phi, sau đó đi khỏi phòng bệnh, còn thân thiết giúp bọn họ đóng cửa lại.
Ánh mắt Nghiêm Phi vẫn luôn dõi theo trên người Tống Sở, cho đến khi cửa đóng lại mới thu hồi.
Anh ta cũng thu lại toàn bộ nụ cười trong mắt, nhướng mày nhìn Hoắc Khải: “Chưa bắt được?”
Hoắc Khải kéo ghế ra ngồi xuống nói: “Bắt được hai kẻ bị bắn, nhưng cũng đã để mấy tên chạy mất, tài liệu không lấy được.”
Nghiêm Phi sờ tìm trên người mình, phát hiện lúc này anh ta đang mặc quần áo bệnh nhân: “Cho tôi một điếu thuốc.”
Hoắc Khải lấy ra đưa cho anh ta một điếu thuốc, cũng châm cho mình một điếu: “Anh cần làm cái gì?”