Nghiêm Phi ngậm điếu thuốc lá lên miệng, có chút tác phong không đúng đắn trong lúc mà trước đây không có.
"Trước tiên tra hỏi hai người đó cả đêm, chặn đi tàu lửa và trạm xe hơi lại, nhất định phải khống chế con rể ông Lộ lại."
Anh ta híp mắt: "Tốt nhất là hỏi ra xem ai đã bán đưng tin tức của chúng ta, tôi nhất định sẽ làm cho anh ta nếm thử một chút mùi vị báo thù."
Hoắc Khải vẫn luôn biết tính tình của Nghiêm Phi cũng không chính trực, ôn hòa giống như cách anh ta biểu hiện ra bên ngoài, đây cũng không phải là người hiền lành.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ thu xếp.” Anh ta nghịch hộp diêm quẹt.
Nghiêm Phi suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Người các anh bắt được có người nào có đầu bị đập xuống rách không?"
Hoắc Khải lắc đầu một cái: "Không anh."
Nghiêm Phi nhíu mày một cái: "Trước đó Tống Sở xông ra đánh một đấm làm một người ngất xỉu, tôi không có cách nào chắc chắn anh ta có nhìn thấy dung mạo của Tống Sở hay không, anh lại sắp xếp thêm mấy người nữa đi, âm thầm bảo vệ cô ấy."
Anh ta cũng không hy vọng Tống Sở bị kéo vào chuyện này, những tên đặc vụ của địch và gián điệp kia có thể làm ra được bất cứ chuyện điên rồ gì, chỉ sợ rằng bọn chúng sẽ trả thù cô.
Đương nhiên là Hoắc Khải cũng không hy vọng Tống Sở sẽ xảy ra chuyện gì: "Không thành vấn đề."
Hai người lại nói chuyện, Hoắc Khải sắp xếp người chiếu cố Nghiêm Phi, lúc này mới rời đi.
Ngày hôm sau, Tống Sở đi tìm Thịnh Thanh Dương để giúp Nghiêm Phi xin nghỉ phép.
Đương nhiên là Thịnh Thanh Dương rất ngạc nhiên và tò mò, tại sao Tống Sở lại đến xin giúp, vì vậy cho nên hỏi.
Tống Sở cũng không hề giấu giếm, chuyện hôm qua vô tình cứu Nghiêm Phi.
Thịnh Thanh Dương nhíu mày một cái: "Nói vậy thì xem ra, thân phận của tên kia không đơn giản nhỉ. Tôi còn tưởng rằng cậu ta là tới đây lấy tiếng chơi."
Khó trách, đường đường là bộ đội đặc chủng chức cao vọng trọng lại không thích đáng, giải ngũ chạy đến cái huyện thành này của bọn họ để lấy tiếng chơi, cảm tình là tới làm nhiệm vụ.
"Cô đừng xía vào chuyện của cậu ta. Gần đây ra ngoài cũng cẩn thận một chút." Anh ta suy nghĩ một chút rồi dặn dò Tống Sở.
Trong lòng thầm mắng cái tên vương an Nghiêm Phi đó, tại sao lại kéo Tống Sở vào, thật nguy hiểm!
Tống Sở cười nói: "Ừ, tôi sẽ như vậy."
Trong khoảng thời gian tiếp sau đó, Tống Sở chạy qua chạy lại hai đầu ở phòng kinh tế huyện và xưởng chế biến thực phẩm, ngược lại là cô không có gặp phải nguy hiểm gì.
Nhưng mà cô cảm giác được rất rõ ràng là có người đi theo mình, đoán chừng là người do Hoắc Khải và Nghiêm Phi phái đến bảo vệ nên cô cũng không quan tâm.
Lúc đó cô ném đá vào người đó, vị trí tương đối gian xảo, sẽ làm cho đầu người choáng váng hoa mắt, cho nên cô chắc chắn đối phương không có thấy rõ dung mạo của mình.
Xe đạp cũng được cột vào sau xe mang theo trở về, không có để lại sơ hở gì.
Mấy người đặc vụ của địch và gián điệp, chắc hẳn sẽ không tìm tới cô.
Ngày cha cô đến huyện thành, cô dẫn ông đến xưởng sản xuất đồ dùng trong nhà để báo danh.
Cũng ở trên một con đường của xưởng may quần áo và xưởng đồ dùng trong nhà, cho mướn một đại viện, có mấy phòng, nên sắp xếp cha vào ở trước mẹ.
Thoáng một cái mà mười ngày đã trôi qua, chân của Nghiêm Phi gần như đã bình phục rồi, anh ta đã đến đi làm.
Trong lúc làm việc, đối mặt với Tống Sở, anh ta vẫn giữ một chút khoảng cách như cũ, giống như là một người đồng nghiệp bình thường vậy.
Âm thầm gặp phải thì thái độ lại thân thiết không ít, nhưng mà cũng không có vượt quá giới hạn, duy trì cái loại khoảng cách như bạn bè đó nên làm cho Tống Sở không có hoài nghi gì về ý định của anh ta.
Hai người còn có thể được coi là nói chuyện tương đối hợp, Nghiêm Phi phát hiện cho dù nói về chủ đề gì, anh ta chỉ cần ném ra, Tống Sở đều có thể tung hứng được, chuyện này làm cho anh ta mừng rỡ không thôi.
Thật không hổ là người phụ nữ anh ta vừa ý, chính là ưu tú như vậy.
Sau khi tan làm, mọi người trong phòng làm việc đều đã đi về hết rồi, Tống Sở ở lại xử lý một vài văn kiện, Tống Bình thì lại bị cô sắp xếp đi làm việc, cho nên là người cuối cùng rời đi.
Mới vừa đóng cửa phòng làm việc lại, đúng lúc Nghiêm Phi cũng từ phòng làm việc bên cạnh đi ra.