Sắc mặt của mấy người đang ở đây cũng chẳng dễ nhìn, nhưng mà cũng biết việc này không có quan hệ gì với Nghiêm Phi.
Nghe anh ta xác định thái độ của nhà họ Nghiêm, lúc này mới chịu đựng không phát tác cơn giận ra ngoài.
Tống Sở nói với Nghiêm Phi: "Vậy là tốt rồi, dù sao việc này đổi thành ai cũng không thể tha thứ."
"Hơn nữa tôi nói thật, hôm nay nếu như đám người đó thành công làm ra những chuyện ức hiếp tôi, như vậy không chỉ tôi sẽ bị tổn thương rất lớn mà nhà họ Nghiêm các anh bị bọn họ bắt được nhược điểm."
"Người của bọn họ lại thêm dầu vào lửa, nhà họ Nghiêm các anh rất có khả năng sẽ bị gán cho tội danh phần tử câu kết với đặc vụ của địch."
"Tôi đưa Nghiêm Vũ tới đây, thứ nhất là muốn trừng phạt nghiêm khắc cô ta; thứ hai cũng là vì không muốn phần tử đặc vụ của địch kéo mọi người xuống nước, khiến kế hoạch của bọn họ thành công."
Tống Sở nói cũng để cho Nghiêm Phi biết sợ, chuyện này nếu như thành công, không gian hoạt động thật sự rất lớn.
Cấu kết với phân tử đặc vụ của địch, cái tội danh này có thể khiến nhà họ Nghiêm xong đời.
"Tôi hiểu ý của cô, cảm ơn cô." Nghiêm Phi trịnh trọng gật đầu.
Lát sau anh ta bèn gọi điện thoại về nhà, bảo nhà họ Nghiêm dù thế nào cũng không được dính dáng tới chuyện này.
Làm thế cũng không phải bởi vì nhà họ Nghiêm độc ác muốn vứt bỏ Nghiêm Vũ, thật sự là là việc cô ta làm ra không có cách nào giải quyết, nhận được hình phạt nên có mới là công bằng.
Tống Sở cũng chỉ nói nhiêu đó mà thôi, cô biết Nghiêm Phi là người thông minh, "Không cần cảm ơn đâu."
"Tôi mệt rồi, tôi muốn đi về nghỉ trước." Cô nói.
Cố Việt kéo tay cô, "Anh về chung với em."
Đám người Hoắc Khải vội vàng nói: "Đúng, Việt đưa Sở Sở đi về nghỉ ngơi trước đi."
Việc hôm nay, Tống Sở thực sự người bị hại vô tội từ đầu tới cuối.
Cố Việt gật đầu với bọn họ, sau đó nắm tay Tống Sở rời khỏi cục công an.
Sau khi hai người rời đi, Hoắc Khải hỏi Nghiêm Phi: "Anh định làm như thế nào? Những người đó đều một mực chắc chắn, súng là Nghiêm Vũ đưa cho bọn họ, chuyện này có thể thẩm tra."
"Nhưng nếu như bọn họ giảo định rằng còn hợp tác những chuyện khác với Nghiêm Vũ, nhất định sẽ rất phiền phức, tuyệt đối sẽ khiến cho cấp trên chú ý."
Anh ấy chuyển sang chuyện khác: "Đặc biệt là nhiệm vụ truy bắt lúc trước của anh lại thất bại, tuy rằng bởi vì có hai người phản bội, nhưng cũng sẽ khiến người khác hoài nghi, có phải là anh cố ý thả người đi hay không."
Có một đứa em gái ngu xuẩn như Nghiêm Vũ, anh ấy cũng không nhịn được mà đồng tình Nghiêm Phi.
Nghiêm Phi bất đắc dĩ: "Chuyện này tôi sẽ lập tức đăng báo, sẽ không tham dự nhiệm vụ tiếp theo, đồng thời chủ động tiếp thu tích cực phối hợp với tổ chức điều tra."
Tham dự càng nhiều, lại càng không rõ ràng, còn không bằng hiện tại cứ dừng lại mới có thể cứu lấy nhà họ Nghiêm.
Hoắc Khải suy nghĩ một lát, "Đây đúng là biện pháp giải quyết tốt nhất hiện này rồi."
Vốn dĩ Thịnh Thanh Dương cũng là người trong phạm vi, đương nhiên là hiểu những lời của bọn họ.
Anh ta giơ tay vỗ vai Nghiêm Phi, "Lần này nhà các anh thực sự là phải cảm ơn Tống Sở rồi."
"Nếu như không phải là do cô đưa người tới cục công an, chờ Nghiêm Vũ trở lại thủ đô, chuyện này sẽ nhanh chóng bốc hơi, mẹ kế của anh chỉ cần làm những biện pháp bảo vệ Nghiêm Vũ, nhà các anh sẽ có phiền toái lớn."
"Hiện tại Nghiêm Vũ đã bị bắt, đã được xác định là trả thù do ghen tuông tranh giành tình cảm, các anh mới có thể yên ổn." Anh ta rất thông suốt.
Tống Sở quả nhiên là một cô gái thâm minh đại nghĩ lại thông minh, Nghiêm Vũ còn lớn hơn người ta hai tuổi nữa, quả thực là sống uổng phí rồi.
Nhưng mà lần này lại khiến anh ta nhớ lại người phụ nữ ác độc mà mình đã gặp khi ở thủ đô, không khỏi rùng mình một cái, loại phụ nữ thế này thật là đáng sợ.
Cũng may anh ta liều mạng bị đầy tới nơi đây, dù cho sau này không thể quay về thủ đô anh ta cũng quả quyết sẽ không kết hôn với người phụ nữ kia, lúc này cảm thấy vô cùng may mắn về quyết định của chính mình.
Nếu không phải là lấy một tổ tông về thì chính là lấy một tai họa về!