Nghiêm Phi gật đầu: "Tôi biết, nhà tôi không thể trách Sở Sở, phần nhân tình này tôi sẽ nhớ kĩ."
Tiếp đó Hoắc Khải và Nghiêm Phi còn phải xử lý chuyện đặc vụ, Thịnh Thanh Dương thì đi về trước.
Bên kia, Cố Việt nắm tay của Tống Sở thật chặt, trên đường về hai người không nói chuyện.
Chờ trở lại ký túc xá rồi đóng cửa lại, xác định bên ngoài không có người quan sát, Cố Việt lập tức ôm chặt Tống Sở vào lòng.
"Em thực sự là hù chế anh rồi." Trái tim anh còn đang rất khó chịu.
Tống Sở cũng ôm lấy anh, giơ tay lên nhẹ nhàng vỗ vai anh nói, "Em không sao, thân thủ của em anh cũng biết mà, đừng lo lắng."
"Mặc dù biết thân thủ em tốt, nhưng vừa nghĩ tới chuyện xảy ra lúc đó, anh vẫn rất sợ." Cố Việt nói thật lòng.
Tống Sở rời khỏi cái ôm của anh, đối diện với đôi mắt đau lòng lo lắng tự trách của anh.
Cô giơ tay lên sờ sờ mặt của anh, chủ động hôn lên môi anh một cái, "Em biết, em không sao, đừng sợ!"
Cố Việt ôm thật chặt hôm cô, cúi đầu không kìm chế được mà hôn lên, dường như làm như vậy mới khiến anh an lòng hơn chút.
Tống Sở cũng tùy ý anh, còn nặng nề đáp lại.
Hai người hôn một hồi mới dừng lại ngồi xuống ghế sa lon.
Cố Việt ôm Tống Sở đặt lên trên đùi, "Chuyện tiếp theo cứ để anh xử lý nhé."
Nghiêm Vũ phải ngồi tù đến chết, anh mới không tin đâu.
Năm đó anh đã nghe được không ít chuyện của Nghiêm Vũ, trước đó còn hoài nghi những chuyện đó có phải là thật không.
Hiện tại không cần hoài nghi, cô ta đúng là độc ác như vậy.
Anh chuẩn bị điều tra và tố cáo những chuyện phám pháp khác của Nghiêm Vũ, bằng không cơn giận trong lòng không thể nào nuốt trôi.
Hơn nữa cũng bởi vì anh, người phụ nữ độc ác kia mới làm hại Tống Sởn trong lòng anh vô cùng tự trách.
Tống Sở ôm hông anh, tựa đầu lên vai anh, "Được, anh đi xử lý đi, em sẽ không quản nữa."
Đây mới là người đàn ông mà cô xem trọng.
"Đúng rồi, trước đó lúc thôi miên tên cầm đầu kia, em đã hỏi ra được một chuyện." Cô nói ra kế hoạch muốn hãm hại ông Lộ của đám người kia.
Cố Việt cũng có chút giật mình, hiển nhiên không nghĩ tới những người này độc ác và âm hiểm như vậy.
Trước đây ở kinh đô ông Lộ thuộc về bậc thầy trung y cấp quốc gia, cứu không ít người có thân phận không đơn giản.
Bị con rể tố cáo, lúc đó cũng không ít người muốn đứng ra cứu ông ấy.
Chỉ là ông Lộ không muốn người khác dính líu vào, chủ động bị đày đi cải tạo, nhưng mạng giao thiệp vẫn vững như cũ.
Nếu như khiến nhiều người như thế bị dính líu, bên trên rất có thể sẽ loạn, những đặc vụ kia đúng là rất biết tính toán.
"Chúng ta phải nghĩ biện pháp kéo ông Lộ ra ngoài, bằng không sẽ liên lụy rất lớn." Anh nói.
Tống Sở nói: "Em đã nghĩ ra nên giúp thầy thế nào rồi."
"Chẳng phải chúng ta còn đang lo lắng tìm một lý do chính đáng để đưa hộp sắt sao? Vậy không bằng qua hai ngày nữa thừ dịp nghỉ ngơi quay về thôn một chuyến, sau đó chủ động xin thầy giúp một tay, đưa phần tài liệu thật kia lên cho cấp trên."
Cô tiếp tục nói: "Nửa đêm nay chúng ta bèn đi ra ngoài một chuyến, côn cái hộp sắt kia vào chỗ cũ, sau đó quay về thôn cầm chìa khóa đi tìm anh họ."
"Nhờ anh ấy thông báo cho người của cục an ninh quốc gia, đi với anh đào cái hộp sắt kia lên, về phần muốn mở ra hay không, làm thế nào để đưa văn kiện về thì cứ xem bọn họ thế nào đã."
"Như vậy cũng sẽ không khiến người ta hoài nghi những phần tài liệu khó học kĩ thuật tiên tiến này là do chúng ta bỏ vào."
"Mấu chốt là còn có thể khiến bên trên biết, thầy không cấu kết với con rể để phần tử đặc vụ lợi dụng, thứ lấy ra cũng là tài liệu giả, trong lòng ông ấy luôn hướng về tổ quốc, cũng không có bất luận hiềm nghi gì với phần tử đặc vụ của địch."
Còn may là bọn họ sáng suốt, trước đó đều mang bao tay làm việc, sẽ không lưu lại dấu vân tay, khiến người ta phát hiện bọn cô đã động vào hộp sắt.