Ban đầu Tống Sở và Cố Việt không muốn kéo ông Lộ vào chuyện này, sợ phần tử đặc vụ của địch biết ông ấy cố ý làm giả tài liệu, sau đó sẽ báo thù.
Dù sao trước đó cũng chưa bắt được con cá lớn kia, cũng không biết kế hoạch của bọn họ.
Nhưng bây giờ hiển nhiên là không còn cách nào để không dính dáng nữa rồi, bằng không mới là tai họa ngầm.
Hơn nữa không chừng còn có thể mượn chuyện này, để ông Lộ sớm quay về thủ đô, an toàn về cuộc sống cũng có thể nhận được sự bảo vệ.
Cố Việt vừa nghe đã hiểu được ý của Tống Sở, "Làm như vậy đúng là lựa chọn tốt nhất, còn không có sơ hở gì, em thật thông minh."
Anh còn phải nhắc nhở anh họ, lúc bọn họ thẩm vấn mấy tên phần tử đặc vụ kia sẽ khui ra kế hoạch hãm hại ông Lộ của bọn họ.
Lại đoạt phần văn kiện quan trọng lúc trước về, có văn kiện so sánh, hiềm nghi của ông Lộ sẽ hoàn toàn được rửa sạch, còn có thể lập công nữa.
Hai người bèn thương lượng một vài chi tiết, sau đó mở cửa len lén chạy ra ngoài.
Chôn chiếc hộp sát xuống dưới tán cây, Tống Sở còn lấy một ít cây cỏ mọc ở hai bên đường rồi đắp lên, nhìn qua không giống như là đã từng bị đào qua.
Hai người quay về đã là nửa đêm, sau đó trở về phòng của mình nghỉ ngơi.
Hôm sau, người của bộ an ninh quốc gia và bộ vũ trang đều tới tìm Tống Sở, hỏi thăm cô về những chi tiết của chuyện xảy ra vào hôm qua.
Tống Sở lặp lại một lần, cô là người bị hại, người của hai bên đương nhiên sẽ không làm khó cô, trái lại còn trấn an một phen, biểu thị rằng lần này cô đã lập công.
Con cá lớn kia bọn họ đã muốn bắt từ lâu, chỉ tiếc đối phương vô cùng giảo hoạt, lần này nếu không phải Tống Sở hỗ trợ, bọn họ còn chưa bắt được đâu.
Về phần chuyện của Nghiêm Vũ, Cố Việt toàn quyền tiếp nhận, sau khi nhà họ Nghiêm biết, đã không có cách nào làm ra chuyện gì nữa, đặc biệt là sau khi Nghiêm Phi khuyên nhủ, bọn họ chỉ có thể trầm mặc không tham dự.
Hơn nữa Cố Việt tham dự vào, tội của Nghiêm Vũ càng nặng thêm một bậc.
Trưa hôm đó, chủ nhiệm hậu cần của công ty vận tải đã tìm tới Tống Sở.
"Chủ nhiệm Tống, công ty vận tải ở tỉnh Quảng đã ủy thác vận chuyển một chiếc TV tới đây, là gửi cho cô, làm phiền cô đi nghiệm thu."
Tống Sở không nghĩ tới TV lại đến trùng hợp như vậy, một tuần trước An Húc mới gọi điện thoại tới.
"Được, bây giờ tôi đi lấy ngay."
Tống Sở và Thịnh Thanh Dương xin nghỉ, đi tới công ty vận tải lấy TV, lái xe của Cố Việt đi.
Không ít người ở văn phòng huyện thấy Tống Sở vậy mà lại lái xe ra ngoài, người nào cũng kinh ngạc không thôi, ai cũng không nghĩ tới cô lại biết lái xe.
Chủ nhiệm công ty vận tải cũng sợ ngây người,Chủ nhiệm Tống này cũng thật lợi hại.
Sau khi lấy được TV, Tống Sở trực tiếp mang tới nhà của cha mẹ cô.
Hai người đúng lúc tan tầm về nhà, thấy Tống Sở ôm một cái thùng đi tới.
"Út Bảo, con đang ôm cái gì thế?"
Tống Sở bỏ cái thùng buông, "Trước đó con nhờ người ở tỉnh Quảng mua dùm cái TV, bây giờ đã giao tới rồi."
Đường Phụng và Tống Hữu Phúc đều trợn to hai mắt, "Cái gì, đây là TV?"
Hai người nhịn không được đưa tay sờ sờ cái thùng, "Ai nha, nhà chúng ta vậy mà lại có TV."
Tống Sở thấy dáng vẻ này của hai người, cười cười mở thùng rồi lấy TV ra.
Hai người lại cẩn thận sờ sờ, còn bảo Tống Sở đặt xuống cho bọn họ xem thử.
Tống Sở kết nối xong thì mở ti vi, rất nhanh màn hình đã xuất hiện hình ảnh.
Ti vi bây giờ cũng chẳng có mấy cái, hơn nữa hiệu quả bắt sóng cũng không phải quá tốt, nhưng điều này cũng làm cho vợ chồng Đường Phụng hưng phấn.
Tống Sở cười hỏi: "Mẹ, có phải là đặt TV ở trong nhà để mẹ với cha xem? Hay là cầm về thôn?"
Đường Phụng và Tống Hữu Phúc liếc nhau, hết sức ăn ý: "Mang về thôn mấy ngày trước đi, sau đó lại mang về đây."