Tống Sở thấy trong và ngoài nhà đều đã chật kín người, cô bèn để anh tư Tống mang một chiếc bàn ra rồi để TV lên đó cho mọi người cùng xem.
Tiếp đó bèn kết nối nguồn điện vào bộ tiếp nhận rồi mở TV lên.
Tín hiệu trong thôn khá kém, chỉ có thể xem được hai đài, thỉnh thoảng còn nhiễu sóng, cần thường xuyên đi xoay ăng ten.
Nhưng những thôn khác lại tiến sát lại gần để nhìn cho rõ, ai cũng kích động không thôi.
"Thì ra đây chính là TV, đẹp quá."
"Thảo nào người thành phố lại thích xem TV, anh xem trận đánh nhau trong TV rất kịch liệt, rất hay."
"Lúc nào chúng ta cũng có thể mua được một chiếc TV thì tốt quá."
"Cái này thì phải suy nghĩ kĩ, mua một chiếc TV cần tới vài trăm còn phải có phiếu mua TV nữa, cái này căn bản không lấy được."
"Cho nên vẫn là Sở Sở lợi hại, ngay cả người ở tỉnh Quảng cũng quen."
Mọi người vừa xem TV vừa nhịn không được mà khen Tống Sở.
Tống Sở cười chào hỏi mọi người rồi chạy tới chuồng trâu.
Mấy ông lão cũng đúng lúc cắt cỏ xong, thấy Tống Sở đến, ai cũng cười bảo cô ngồi.
Cố Việt đang nói chuyện với ông cụ Cố, thấy cô tới thì lập tức đứng lên.
Đi tới bên cạnh cô rồi nói với ông cụ Cố: "Ông nội, cháu và Tống Sở đã trở thành người yêu rồi, hôm nay tới đây là vì đặc biệt nói với mọi người."
"Thầy ơi, cháu và Cố Việt đã trở thành người yêu rồi." Tống Sở cũng cười nói với ông Lộ và ông Ngụy.
Tuy rằng ông cụ Cố đã sớm xem Tống Sở là cháu dâu để đối đãi, nhưng hai người chưa xác định quan hệ, chuyện này ông ấy vẫn ghi nhớ.
Bây giờ biết hai người cuối cùng cũng bên nhau, vẻ mặt ông ấy từ ái nhìn Tống Sở cười nói: "Được, Sở Sở là cô gái tốt, ông rất thích, nhà họ Cố bọn ông hoan nghênh cháu"
"Cảm ơn ông nội Cố!" Tống Sở nói.
Ông cụ Cố cười nói: "Sau này cứ gọi là ông nội giống Cố Việt đi, đứa cháu dâu này ông đã nhắm trúng rồi."
Tống Sở cũng không phản đối, "Chào ông nội!"
"Nhìn ông lão này vui chưa kìa, Sở Sở của chúng tôi quả thật là tiện nghi cho nhà ông rồi." Ông Ngụy thấy ông Cố cười vui vẻ tới vậy, cũng cười trêu ghẹo.
Ông Lộ tán đồng gật đầu: "Đúng, quá lời cho lão già này rồi, Sở Sở của chúng tôi là cô gái tốt như vậy, thoáng cái đã trở thành cháu dâu của ông rồi."
Ông ấy không có cháu trai, nếu không cũng muốn Sở Sở làm cháu dâu ông.
Triệu Địa và một ông lão khác cũng cười nói: "Đúng vậy, vụ buôn bán này ông Cố lời rồi."
Ông cụ Cố cười ra tiếng: "Ha ha, mấy người là đang ước ao đố kị."
Mọi người ngồi chung nói chuyện vui vẻ một lát, Tống Sở bèn nói với ông Lộ: "Thầy, em có việc muốn nói với thầy."
Mấy ông lão nghe vậy bèn đứng lên nói: "Chúng tôi đi cho trâu ăn đây."
Tuy rằng bọn họ không rõ giữa ông Lộ và Tống Sở đã có chuyện gì, nhưng cảm thấy không phải chuyện lớn cho nên chủ động nhường không gian riêng tư.
"Mọi người đi trước đi, tôi với Sở Sở và Cố Việt ở lại nói chuyện tiếp." Ông Lộ nói với mấy ông lão.
Sự kiện kia có liên quan to lớn, ông ấy không nói cho mấy ông lão kia biết, cũng là vì không muốn bọn họ bị liên lụy.
Cố Cẩn bị ông cụ Cố lôi kéo đi cho trâu ăn, trong lều chỉ còn lại ba người.
Ông Lộ đi thẳng vào vấn đề: "Hai đứa đã đào đồ lên chưa?"
Tống Sở gật đầu nói: "Đã đào lên nhưng chôn lại rồi."
Cô nói ra kế hoạch của đám phẩn tử kia cũng với ý tưởng của cô và Cố Việt cho ông ấy nghe.
"Cho nên chúng em muốn quay về gọi người của cục an ninh cùng tới đào lên một lần nữa rồi nộp cho quốc gia."
Nghe Tống Sở nói xong, Ông Lộ trầm mặc chốc lát, "Được, vậy cứ làm như vậy đi"
Thực ra bây giờ ông không hề muốn quay về thủ đô, cảm thấy ở thôn này làm việc với mấy ông bạn già, dạy dỗ Tống Sở và Cố Cẩn, cuộc sống rất bình thản thư thái.
Nhưng tình huống hiện tại đã vượt ra khỏi dự tính của ông ấy, đương nhiên ông ấy sẽ không để cho kế hoạch của đám đặc vụ kia thành công, nếu không có thể sẽ liên lụy tới cả bạn bè ở thủ đô.