Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão (Bản Dịch Full)

Chương 484 - Chương 484. Toàn Bộ Đều Thành Công 2

Chương 484. Toàn bộ đều thành công 2 Chương 484. Toàn bộ đều thành công 2

"Nếu như người của cục an ninh điều tra, thầy sẽ nói là hôm nay mới đưa chìa khóa cho Cố Việt."

Tống Sở gật đầu: "Vâng."

Mọi người ăn cơm tối ở chuồng trâu, lúc này hai người mới dẫn Cố Cẩn lái xe về huyện.

Đường Phụng và Tống Hữu Phúc cũng về huyện , để TV ở nhà, cuối tuần lại về mang tới huyện, cứ để cho người trong thôn vui vẻ trước đi đã.

Về đến huyện, Tống Bình và Tống Sở dẫn Cố Cẩn về ký túc xá trước, Cố Việt tự mình cầm chìa khóa đi tìm Hoắc Khải.

Loại chuyện liên lụy tới đặc vụ thế này, hơn nữa còn không thể giải thích rõ quan hệ của Tống Sở và ông Lộ, Cố Việt bèn trực tiếp gánh vác.

Dù sao ông nội anh cũng đang bị đày ở chuồng trâu, anh thường xuyên tiếp xúc với ông Lộ cũng bình thường.

Đêm đó Hoắc Khải bèn liên lạc với người của cục an ninh, cùng Cố Việt đi tới ngôi nhà kia đào cái hộp sắt lên.

Sau đó sáng sớm hôm sau, Cố Việt liền ngồi xe đi theo Hoắc Khải và người của cục an ninh tới huyện, sau đó ngồi xe lửa tới thủ đô.

Nghiêm Phi bởi vì chuyện của Nghiêm Vũ, để chứng minh mình trong sạch cho nên sẽ không tham gia, ở lại Ban kinh tế huyện làm Phó chủ nhiệm, đồng thời tiếp thu tổ chức điều tra.

Nhoáng lên đã ba bốn tháng trôi qua, nhà máy thực phẩm huyện đã xây dựng xong, chính thức vận hành.

Nhà máy thực phẩm gia công sản xuất chao và sa tế, vừa cho ra mắt đã nhận được sự yêu thích và tiếp nhận của mọi người.

Tống Sở còn muốn điều anh tư Tống và Đường Khánh đến nhà máy thực phẩm, để bọn họ dẫn người đi đàm phán ở các thành phố khác.

Ngay từ đầu không chỉ trong huyện đã cung không đủ cầu, những thành phố khác cũng có những đơn đặt hàng lớn.

Chủ yếu là mùi vị rất chính tông, thời đại này dầu mặn lại còn ít, từ đó mới tạo thành tình trạng phát triển.

Sản xuất thảm điện cũng đi vào quỹ đạo, sản xuất ra sản phẩm, sau khi được tiêu thụ thì rất được hoan nghênh.

Khu nuôi cá và nhà máy chế biến thức ăn cho xá ở ba công xã cũng thành công, cá được nuôi vừa to vừa béo, chu kỳ sinh trưởng lại ngắn, còn dẫn tới sự quan tâm của các huyện khác.

Một số huyện lân cận cũng tổ chức cho người dân mua thức ăn cho cá ở huyện Nam rồi tỏa đi các huyện xung quanh, cuối cùng còn có người ở thành phố chạy tới xem khu nuôi cá và nhà máy sản xuất thức ăn cho cá.

Nhà máy trang phục nghe theo kiến nghị của Tống Sở, tới tỉnh mua một chiếc radio phát thanh quảng cáo, mỗi ngày đều nghe thấy một giọng nữ ngọt ngào đọc nói một đoạn quảng cáo mỹ miều, cuối cùng mặc áo lông ở nhà máy trang phụ huyện Nam sẽ giữ ấm như thế nào, rất biết tẩy não.

Cũng bởi vậy danh tiếng của áo lông đã vượt ra khỏi huyện Nam, ngay từ đầu còn muốn chạy tới một số tỉnh thành và tòa nhà bách hóa để bọn họ nhập hàng, sau đó có các cửa hàng bách hóa và các cung tiêu xã đã chủ động gọi điện hỏi thăm tình hình hợp tác.

Hơn nữa đến mùa đông giá lạnh, mọi người lại càng cần một chiếc áo lông.

Tuy rằng giá không rẻ, nhưng người mua sau khi mặc vào đều cảm thấy càng nhẹ và giữ ấm hơn là áo vải bông, vì vậy một truyền mười mười truyền một trăm, danh tiếng càng lúc càng lớn.

Theo danh tiếng của Tống Sở càng lúc càng nối tiếng ở huyện Nam, tất cả hạng mục liên quan tới cô đều thành công, cô cũng thay đổi thành bàn tay vàng.

Không chỉ Thịnh Thanh Dương được lãnh đạo biểu dương, Tống Sở cũng được biểu dương và công nhận.

Chờ lúc Cố Việt trở lại, đã là tháng 2 năm 76, cách năm mới chỉ có mười ngày.

Lúc đó, Tống Sở vừa tan tầm, chỉ thấy Cố Việt mặc chiếc áo lông màu đen đứng ở trước cửa ký túc xá của cô.

Hơn bốn tháng không gặp, Cố Việt nhìn qua càng nhiều thêm một loại thành thục nội liễm, rất có mị lực.

"Tống Sở, anh đã trở về!" Cố Việt vừa thấy Tống Sở, trên gương mặt vốn lạnh lùng lập tức nở một nụ cười ấm áp xán lạn, giang hai tay ra.

Tống Sở vô cùng nhớ Cố Việt, bước nhanh tới ôm lấy anh, "Hoan nghênh về nhà!"

Bình Luận (0)
Comment