Chỉ là hiện tại, hay cho dù là hậu thế thì cũng có rất nhiều người đều cảm thấy đồ nước ngoài tốt, đắt cũng muốn mua.
Ví dụ như quần áo túi xách của nhãn hiệu nổi tiếng, mấy vạn tệ một cái nhưng vẫn có người mua.
Sản phẩm có thể xuất khẩu, cũng sẽ thúc đẩy một loại hiệu ứng đẳng cấp, người nước ngoài cũng cảm thấy tốt thì phần lớn người dân bình thường sẽ không cảm thấy nó kém.
Ở thời đại lạc hậu này, loại quan niệm này càng sâu, xí nghiệp có thể xuất khẩu kiếm ngoại tệ cũng sẽ trở nên mạnh mẽ trong mắt mọi người.
Hứa Vệ cười: "Chỗ chúng tôi sẽ dành cho mọi người sự ủng hộ lớn nhất."
Bây giờ đều lấy xuất khẩu làm chính, xuất khẩu hàng trong nước lại rất ít, bọn họ tổ chức lần triển lãm này cũng là vì hy vọng có thể thúc đẩy giao dịch đơn hàng xuất khẩu.
Ngoại trừ áo lông, ông ấy cũng rất xem trọng máy đóng gói chân không của huyện Nam, kỹ thuật này trước mắt ở nước ngoài cũng chưa phát triển lắm.
Chỉ là có thể xuất khẩu hay không, trọng điểm phải xem phía Tống Sở, bọn họ cũng sẽ tận lực hiệp trợ.
Tống Sở đương nhiên sẽ không từ chối, "Tôi thay mặt huyện Nam cảm ơn sự ủng hộ của đơn vị tổ chức, chỉ cần có cơ hội đàm phán thành công, chúng tôi nhất định sẽ không bỏ qua."
Đây cũng một trong những mục đích mà cô đi tới đây, nói tới giao dịch cô rất có sở trường đấy.
Hứa Vệ vẫn tin tưởng và xem trọng năng lực của Tống Sở, "Chúng tôi cũng chỉ là hai bên cùng có lợi thôi, cầu mong lần triển lãm này mọi người sẽ thành công."
"Tiếp nhận lời chúc tốt lành của ông!" Tống Sở cười.
Ăn bữa cơm này xong,quan hệ giữa hai bên cũng kéo gần lại vài phần.
Hứa Vệ lại nói chuyện với đám người Tống Sở một hồi, mới để cho Hứa Đình đưa bọn họ về.
Trên đường trở về, Hứa Đình lái xe cười nói: "Sở Sở, A Việt, lần này cha tôi rất xem trọng hai người đấy."
Gần đây anh ta và An Húc đã không ít lần bị cha mình lấy Tống Sở và Cố Việt ra để so sánh, bảo bọn họ học tập nhiều hơn chút, nhưng thật ra anh ta lại chẳng ghen tị mà còn cảm thấy thật sự nên học tập hai người.
Tống Sở và Cố Việt còn không biết bọn họ đã trở thành con nhà người ta rồi.
"Có thể nhìn ra, cho nên chúng tôi sẽ không để ông ấy thất vọng đâu, tranh thủ một lần giải quyết đám người nước ngoài đó." Tống Sở và Cố Việt ngồi ở phía sau.
"Không hổ là Sở Sở, lại khí phách như thế." Hứa Đình giơ ngón tay cái lên.
Đổi thành bọn họ, nhất định sẽ rất khẩn trương nỗ lực làm tốt, Tống Sở lại có thể bình tĩnh và tự tin như này.
Nói thật, trong lòng anh ta thực ra chưa từng hy vọng, tuy rằng xem trọng hạng mục các cô tham gia lần này, nhưng đám người nước ngoài đó không dễ khai thông trao đổi, còn vô cùng xoi mói, xuất khẩu là chuyện rất khó.
Tống Sở cười khẽ: "Đương nhiên!"
Cố Việt cũng cười rất tươi, điều mị lực nhất ở trên người Tống Sở chính là tự tin khí phách.
Hôm sau, Cố Việt mua vé xe quay về nông trường ở huyện.
Tống Sở lại dẫn theo Tống Bình và Nghiêm Phi chạy đi tìm một số đồ cần dùng cho việc bố trí gian hàng.
Nghiêm Phi có người quen ở tỉnh Quảng, hơn nữa An Húc và Hứa Đình hỗ trợ, cũng khiến cô buông lỏng rất nhiều.
Một tuần lễ sau, gian hàng đã được xây dựng, công nhân ở chỗ triển lãm dựa theo yêu cầu của Tống Sở, làm khác biệt với những gian hàng hình vuông khác, gian được tạo hình tương tự như ngôi nhà, nhọn ở trên, rồi dốc hai bên.
Sau đó Tống Sở dẫn người đi vào bố trí một phen, tường làm bằng ván gỗ được quét một lớp sơn màu xanh lam, lại làm một ít hoa giả để trang trí, không quá lôi cuốn, nhưng nhìn qua lại không thấy giống với những gian hàng khác.
Còn bày trí thêm một vài món đồ trang trí có yếu tố ấm áp, khiến người ta cảm thấy thanh nhã và ấm áp.
Vị trí gian khác còn lại thì không sửa sang lại gì nhiều, chỉ lắp đặt thêm một vài cái kẹp và móc.