Sau đó tấm ván gỗ phông nền được sơn thành màu vàng đất, lại treo thêm một vài cái mẹt được mang tới, một chuỗi ớt khô đỏ tươi, bắp ngô vân vân, nhìn qua giống như lạc vào nhà của một gia đình nông dân.
Những đơn vị tham gia triển lãm khác lại chẳng bày trí giống vậy, vẫn dựng gian hàng xong thì đưa sản phẩm vào như những năm trước.
Bởi vì gian hàng của Tống Sở được bố trí không giống những chỗ khác, cho nên không ít người ở hội chợ đã chạy tới xem.
"Gian hàng của tỉnh Nam huyện Nam à? Sao cách bố trí gian hàng của bọn họ lại đẹp hơn phía thành phố của chúng ta thế?"
"Bán cái gì đó? Áo lông? Đó không phải là bán quần áo đó sao, vậy mà lại tốn công sức làm tới mức này đó à?"
"Máy đóng gói chân không và thảm điện là cái gì vậy? Có phải là lừa đảo không?"
"Vị trí bán hàng của một huyện nhỏ mà lại xếp trước chúng ta, chuyện này cũng quá phận thật."
"Đúng vậy, tỉnh của chúng ta đều đứng phía sau đấy, cái tỉnh Nam này dựa vào cái gì chứ"
"Tôi nghe nói người chịu trách nhiệm triển lãm rất xem trọng hạng mục tham gia của bọn họ, cho nên mới bố trí một vị trí tốt như vậy."
"Thôi đi, chỉ là một huyện nhỏ thì có thể có hạng mục tốt gì chứ, tôi thấy nhất định có vấn đề."
"Nghe nói hàng của bọn họ có hy vọng xuất khẩu đấy, cho nên mới hấp dẫn được sự chú ý của ban tổ chức."
"Ha ha! Đang đùa chúng tôi đấy à? Lần đầu tiên tới tham gia triển lãm tùy tiện làm ra vài thứ thì muốn xuất khẩu? Xuất khẩu cũng không phải rau cải trắng, mấy năm rồi mà chúng ta cũng chẳng thành công được một đơn, bọn họ sao có thể."
"Đúng vậy, xuất khẩu khó tới mức nào trong lòng mọi người cũng biết rõ, bọn họ đang nằm mơ đấy à."
"Nhìn qua còn rất đặc sắc, đẹp hơn gian hàng quần áo trụi lủi kia của chúng ta, hay là chúng ta cũng trang trí một phen?"
"Không cần thiết, cảm thấy những thứ tham gia triển lãm của huyện Nam đều là lừa mọi người thôi, muốn nhớ vào những thứ này để xuất khẩu, chuyện này thật khiến người ta cười muốn rụng răng."
Không ít người sang đây xem xong đều đứng cách đó không xa xì xào bàn tán, đại đa số mọi người ôm thái độ chế nhạo cười chê.
Trọng điểm chính là một cái huyện bé tí như vậy dựa vào cái gì mà chiếm được hai vị trí tốt chứ, càng không cảm thấy món hàng hóa nào có thể xuất khẩu được.
Hơn nữa mọi người đều trực tiếp sử dụng gian hàng của ban tổ chức, có rất ít người tốn tâm tư trang trí, đám người Tống Sở mang tới một ý tưởng mới, bèn khiến gian hàng của bọn họ lộ ra vẻ tầm thường, cũng khiến cho một số người không thoải mái.
Mấy nhà máy ở các tỉnh lớn tham gia triển lãm lần này đều hướng tới việc được xuất khẩu hàng hóa, cho nên càng coi thường đám người Tống Sở ra mặt.
Có một nhà máy còn có ý nói lớn tiếng, giống như sợ đám người Tống Sở không nghe thấy.
Đương nhiên, đang mở miệng chế nhạo, coi thường và đả kích chỉ là số ít, có người dù cho trong lòng có khinh thường cũng sẽ không biểu lộ ra ngoài.
Chỉ là những nhà máy tham gia triển lãm khác cũng có thái độ không xem trọng đối với đám người Tống Sở, xuất khẩu khó khăn như vậy, bọn họ không cho là huyện Nam có thể làm được.
Người ở huyện Nam đột nhiên tới một thành phố lớn để tham gia triển lãm, kỳ thực trong lòng ít nhiều gì cũng có chút tự ti, nghe được những câu chế nhạo và đả kích thế này, trong lòng đột nhiên hoài nghi, bọn họ thực sự làm được sao?
"Bọn họ hơi quá đáng, có muốn mắng lại vài câu không?" Hai tay Đinh Bằng nắm chặt, có loại xúc động muốn lao tới đánh đám người kia, những người này nói quá khó nghe, hạ thấp bọn họ.
Những người trẻ tuổi đi theo cũng tức giận bất bình, "Đúng vậy, quá quá đáng."
Gương mặt Tống Sở lại bình tĩnh và không thèm để ý, "Tùy bọn họ, bây giờ càng vui mừng, không chừng sau này sẽ hối hận."
"Mọi người hãy nhớ kỹ những nhà máy mắng hăng nhất, sau này sẽ có cơ hội vả mặt bọn họ." Từ trước tới nay cô đều không thích đôi co, cô càng thích dùng hiện thực vả mặt hơn.
Hiện tại những người này khinh thường bọn cô cũng chẳng vấn đề gì, đến lúc đó cô sẽ để cho bọn họ nhìn thử, nhà máy tới từ huyện cũng có thể tạo ra kỳ tích.