Mỗi lần Tống Sở đàm phán đều sấm rền gió cuốn, cho đến bây giờ khí thế cũng không thua kém người nước ngoài, ngược lại thậm chí vẫn luôn chiếm lợi thế.
Trước đó còn còn nghĩ một thương nhân Nhật Bản nhỏ bé cố tình muốn ép giá tức đến giậm chận, thấy còn chưa nói xong đã rất hả giận rồi, bình thường những người này lại lôi kéo đến chỗ chết.
Ban đầu Tống Sở bị người khác cười nhạo chế giễu đả kích, nhưng dần dần mọi người cũng cảm thấy cô thật sự là rất có khí phách, đứng lên đàm phán đưa ra yêu cầu với thương nhân nước ngoài càng nghiêm ngặt hơn so với xí nghiệp trong nước.
Dần dần nhiều người cũng thay đổi thái độ với cô, cô đây cũng là đại diện cho danh dự của người dân trong nước.
Thật ra thì Tống Sở cũng có thể được tâm lý của mọi người, dù sao bây giờ tình hình khoa học kỹ thuật và kinh tế thật sự rất lạc hậu.
Nhưng mà cô lại muốn thay đổi những ý nghĩ thâm căn cố đế của bọn họ, không được đánh mất niềm kiêu hãnh của mình, không được cúi gập sống lưng của mình.
Tống Sở vốn là biết ăn nói, hơn nữa còn nói ra được đạo lý làm cho người khác không phản bác được.
Càng ngày càng có nhiều người bị cô tẩy não, cũng càng ngày càng ít người xem truyện cười, ngược lại còn đứng về phía của cô.
Vì vậy cũng càng quen biết được nhiều người tại hội chợ thương mại hơn, kết giao với không ít người bạn cùng tư tưởng.
Dĩ nhiên cũng có người không đồng ý với lý luận của cô, cảm thấy giá trị và lợi ích thực tế của xuất khẩu lớn hơn, cần gì phải sĩ diện giả tạo thế kia.
Chỉ trong chớp mắt, hội chợ thương mại đã trôi qua hơn mười ngày, chưa đến ba ngày nữa thì sẽ kết thúc.
Những người dân trong huyện thất vọng vì những kỳ vọng khẩn trương từ lúc đầu, đến bây giờ cũng không ôm bất kỳ hy vọng xuất khẩu nào nữa, càng đặt nhiều tâm tư trên giao dịch với xí nghiệp trong nước.
Tống Sở cũng bảo mọi người đi dạo xung quanh một chút, có đồ muốn mua thì cứ mua mang về, dù sao hai ba ngày cuối cùng này, các gian hàng lớn bắt đầu bán ra các đồ vật mà mình mang đến.
Quần áo, khăn trải giường chăn mền, các loại sản phẩm dệt tất cả đều không cần phiếu, vì vậy được chào đón vô cùng.
Rất nhiều người đến triển lãm cũng đặt chân lên gian hàng của bọn họ Tống Sở, bất kể là quần áo long hay là đồ ăn chin, bọn họ cũng cảm thấy đặc biệt hứng thú, muốn mua về cho người nhà.
Có điều là Tống Sở không bảo bắt đầu bán ngay bây giờ, còn nói với mọi người để ngày cuối cùng sẽ bán đại hạ giá lần nữa, dù sao con cá mà cô muốn câu còn chưa đến.
Tiếp đó mọi người còn chưa đợi đến khi bên này Tống Sở các cô bán đại hạ giá, ngày thứ hai các thương nhân nước ngoài luôn không ngừng cố tình muốn câu Tống sở trước đó đã lần lượt xuất hiện ở buổi triển lãm.
Hai người nước ngoài muốn đặt mua quần áo lông từ lúc mới bắt đầu đã đến trước tiên, trước đó bọn họ thật ra cũng muốn bỏ vẻ kiểu cách xuống, ép giá cái gì, lúc đó Tống Sở đã lập tức từ chối cái giá mà bọn họ đưa ra.
Cô đưa ra giá cả, bọn họ lại còn cảm thấy có hơi đắt một chút.
Dù sao thì bọn họ năm trước cũng đã tham gia triển lãm xuất nhập khẩu của nơi này rồi, chỉ cần nhìn trúng cái gì, đối phương so với bọn họ cũng càng tích cực muốn thúc đẩy giao dịch hơn, giá cả thì có thể ép xuống mức tương đối thấp, sau khi về nước lợi nhuận của bọn họ có thể tăng đến gấp mấy lần.
Nhưng đợi nhiều ngày đến như vậy cũng không đợi được Tống Sở chủ động tìm đến cửa, mắt thấy triển lãm thương mại cũng sắp kết thúc, ngược lại bọn họ trở thành đứng ngồi không yên.
Thấy người nước ngoài chủ động đến cửa tìm Tống Sở, không ít thương nhân tham gia triển lãm cũng chạy đến gần để vây xem tham gia náo nhiệt.
Tống Sở cũng không tránh mặt hai thương nhân nước ngoài, dù sao lần đàm phán lúc mới bắt đầu đó, hai bên vẫn còn trò chuyện vui vẻ.
Cho người lấy một vài tách trà, các cô đứng dậy nói chuyện tôi tới cô đi ngay tại trên đài triển lãm.
Lần nói chuyện này, vấn đề cập dựa theo điều kiện giá cả lúc mới bắt đầu.
Tống Sở cũng không nhân cơ hội mà yêu cầu giá cao hơn hoặc là thêm những điều kiện gây khó dễ khác, dù sao cô cảm thấy bất luận là làm ăn với bên ngoài hay với bên trong, đều vẫn phải lấy thành thật làm gốc.
Cuối cùng hoàn thành việc hợp tác vẫn là dựa theo điều kiện và giá cả mà Tống Sở đã đưa ra lúc đầu, hai thương nhân nước ngoài thậm chí còn mang theo hợp đồng đến.
Khi bọn họ rời đi vào ngày hôm đó, Tống sở không đòi tiền mà đưa cho bọn họ một cái áo lông vũ, mấy ngày nay bọn họ vẫn luôn mặc nó, cũng phát hiện ra chỗ tốt của quần áo này, trở về nước không lo lắng về việc buôn bán.
Còn có thể mang về nghiên cứu thử làm thế nào làm ra được, có thể bắt chước để sau này tự mình tạo ra.