"..." Thịnh Thanh Dương nghe đối phương ngay trước mặt anh ta mà bắt đầu thọc gậy bánh xe, trong long khỏi phải nhắc đến là có bao nhiêu phiền muộn.
Hai ngày gần đây, đã có không ít xưởng lớn ở các tỉnh lớn, thậm chí có cả những thương nghiệp của xưởng lớn triển lãm ở thủ đô đến tìm anh ta, muốn đào Tống Sở và Cố Việt.
Bây giờ, bộ đối ngoại của tỉnh lớn này cũng lại tới đào, đây là xem anh ta không còn tồn tại sao?
Nhưng mà mặc dù buồn rầu, nhưng lại không nhịn được mà sinh ra một loại cảm giác kiêu ngạo và tự hào, dù sao Tống Sở và Cố Việt đều là thiên lý mã mà anh ta đào được về làm ở phòng kinh tế huyện.
Những người khác ở trong huyện, cũng không ngờ tới là bộ đối ngoại lại trực tiếp mở miệng đào người, chuyện này thì sẽ cảm thấy kiêu ngạo tự hào, hai người Tống Sở chính là bảng hiệu sống của huyện nam bọn họ, quá ưu tú chính là dễ dàng được nhớ đến.
Nhưng lại có chút khẩn trương, rất sợ hai người cứ như vậy mà tới một cái không trở lại nữa.
Tống Sở và Cố Việt hai mắt nhìn nhau một cái, Cố Việt cười mở miệng từ chối: "Cảm ơn bộ đối ngoại đã để mắt, nhưng chẳng qua là dạo gần đây chúng tôi cũng chuẩn bị bế quan nghiên cứu kỹ thuật lộ trình, cho nên sợ là không có cách để mà qua tới bên này đi làm được."
“Người nhà tôi đều ở huyện nam ở đây, thực sự là không thể rời đi hết được, thực xin lỗi.” Tống Sở cười nói thêm.
Lãnh đạo đối ngoại bên này không ngờ tới hai người lại từ chối thẳng thừng như vậy, dù sao cũng có biết bao nhiêu người nóng lòng muốn vào ngành của bọn họ đấy.
Nhưng mà cũng không bắt ép, giống như là Tống Sở, loại người không bỏ được người nhà là rất bình thường.
Cố Việt vốn dĩ cũng chính là làm kỹ thuật, đối với loại công nghiệp giao thiệp đối ngoại này không có hứng thú, bọn họ cũng không có cách ép buộc.
Vì vậy anh ta thở dài, nói: "Vậy thì thật là đáng tiếc."
Ngay sau đó lại nói thêm: "Nhưng mà nếu như hai người có hứng thú đến công việc bên ngoài, hoan nghênh hai người chuyển đến bất cứ lúc nào."
Tống Sở và Cố Việt gật đầu: "Chúng tôi sẽ."
Ký hợp đồng đã hoàn thành, cũng không có tiếp tục nán lại với người ở bên ngoài nữa.
Chờ sau khi bọn họ rời đi, những người ở huyện nam rối rít dùng ánh mắt nóng bỏng mà nhìn về phía Tống Sở và Cố Việt.
"Chủ nhiệm Tống, đồng chí Cố, hai người thực sự là rất lợi hại, thật sự là đã làm cho huyện nam chúng ta vẻ vang rồi!"
“Không chỉ là làm vẻ vang cho huyện nam, còn giúp đến bộ đối ngoại nữa, nghe nói dây chuyền sản xuất dệt đó rất quan trọng."
Thịnh Thanh Dương cười như không cười nhìn hai người: "Cũng không sai, gần đây cũng có không ít xưởng lớn ngoài tỉnh tới thọc gậy bánh xe với tôi đâu, tôi vì đối phó với bọn họ mà tóc cũng không biết đã rụng bao nhiêu rồi."
Thấy anh ta như vậy, Nghiêm Phi giễu cợt: "Làm sao tôi không thấy anh trọc chứ? Có người tới đào bọn họ, thật ra thì chứng tỏ anh rất tinh mắt."
Thịnh Thanh Dương kiêu ngạo ưỡn ngực, nói: "Chuyện đó là đương nhiên, lần đầu tiên tôi nhìn thấy Tống Sở, tôi cũng đã có thể biết cô ấy là một nhân tài, còn nghĩ hết cách đào cô ấy từ khu nuôi dương đến phòng kinh tế huyện cho bằng được."
"Còn có Cố Việt, cũng là tôi đã sớm coi trọng, mắt nhìn của tôi chắc chắn là hạng nhất."
Tống Sở cười khẽ: "Phải, phải vẫn là ánh mắt anh tốt. Sau này lại có chuyện như vậy nữa thì cứ dựa vào anh mà ngăn cản."
Cố Việt tán đồng gật đầu nói: "Đúng, cứ dựa vào anh."
Trong hơn một năm tiếp theo, bọn họ đã lên kế hoạch xong rằng bất kể ai có thọc gậy bánh xe cũng sẽ không đi.
Tính cách của bản thân anh cũng không thích đối phó những chuyện này, nếu Thịnh Thanh Dương có thể ra mặt đi ngăn cản, thì không thể tốt hơn được nữa rồi.
Trong mắt Thịnh Thanh Dương đều là vẻ đắc ý, nhưng trên mặt lại tức giận cười nói: "Hai người các người thật là đủ rồi, cứ nhường cho tôi đi làm làm nhân vật phản diện."
Anh ta cứ không ngừng bị thọc gậy bánh xe, rất chua thoải mái.
Tống Sở và Cố Việt mới vừa rồi đàm phán xong, giúp bộ đối ngoại bên này giằng co một tuần để nói chuyện tiếp với dây chuyền sản xuất, rất nhanh đã truyền khắp mấy mấy phòng triển lãm.
Điều này làm cho rất nhiều người cũng đặc biệt khiếp sợ, không ngờ tới năng lực hai người lại mạnh mẽ đến như vậy.
Không ít xưởng cũng có hy vọng xuất khẩu giống như vậy, nhưng mà vẫn còn giằng co nói không xong với người ngoại quốc, không nhịn được mà bắt đầu hâm mộ huyện nam, thậm chí còn có người động tâm tư.