Vì liên quan tới đơn hàng xuất khẩu và giá trị xuất khẩu trong hội chợ triển lãm lần này, cho nên bộ đối ngoại vẫn đồng ý giúp đỡ.
Nhưng mà cũng nói trước với những nhà máy này, nếu Tống Sở và Cố Việt có thể giúp đỡ thì đó sẽ là chuyện đáng mừng, nhưng nếu không thể giúp thì cũng là chuyện bình thường, bọn họ không được ghi hận.
Hơn nữa nếu như đồng ý hỗ trợ, mặc kệ cuối cùng có thể đàm phán thành công hay không cũng đều tính là ân tình, tuyệt đối không thể oán hận.
Dù sao bọn họ rõ ràng nhất, không ít thương nhân nước ngoài đều không dễ tiếp xúc, giá cả và điều kiện cũng rất hà khắc, nếu như đàm phán không thành công, những người này cũng không thể trách tội mấy người Tống Sở.
Mọi người đều hiểu ý của bộ đối ngoại, đều biểu thị tuyệt đối sẽ không như vậy, chỉ cần Tống Sở và Cố Việt đồng ý hỗ trợ, bọn họ cảm ơn còn không kịp, làm sao có thể trách tội.
Dù sao chính bọn nó cũng không có biện pháp đàm phán thành công, thật sự nếu như đối phương không ép giá quá dữ dội, bọn họ chẳng có bao nhiêu lợi nhuận, nếu không phải là điều kiện đưa ra quá hà khắc, bọn họ đồng ý cũng quá thua thiệt rồi.
Nhưng mọi người tới tham gia triển lãm, ngoại trừ muốn lấy được đơn đặt hàng trong nước ra, ai cũng hướng tới việc xuất khẩu kiếm ngoại tệ, đương nhiên vẫn hy vọng không quay về trong sự tiếc nuối.
Bởi vì cha con Hứa Vệ có quan hệ không tệ với Tống Sở, cho nên nhiệm vụ quan trọng này bèn giao cho bộ đối ngoại.
Cha con Hứa Vệ rất bất đắc dĩ, không thể từ chối cũng chẳng có cách nào từ chối, chỉ có kiên trì tới gian hàng của huyện Nam một lần nữa.
Hôm nay là ngày cuối cùng, toàn bộ số hàng do huyện Nam mang tới cũng bán tháo không cần phiếu.
Bất luận là áo lông hay là thức ăn chín, đều là những món mà thương nhân khác nhìn chằm chằm đã lâu.
Cũng bởi vậy mới sáng sớm vừa mang hàng hóa tới, chưa kịp ăn cơm thì đã được mua toàn bộ, còn có rất nhiều người tới muộn nên chẳng mua được gì cả, cảm thấy rất thất vọng và đáng tiếc.
Gian hàng này đã sạch bóng rồi, vẫn còn nửa tiếng nhưng quyết định đóng cửa luôn, tất cả mọi người thu dọn gian hàng, chuẩn bị tới giờ thì đi.
Vốn dĩ Tống Sở và Cố Việt cũng muốn giúp một tay, nhưng mọi người kiên quyết không muốn hai người làm việc.
Buồn cười, hai người này là đại công thần của huyện Nam, làm sao có thể làm những việc nặng như vậy được chứ, bọn họ cứ đứng đó là được.
Điều này khiến Tống Sở và Cố Việt dở khóc dở cười, nhưng mà cũng không miễn cưỡng, lôi cái ghế ngồi ở bên ngoài gian hàng nói chuyện với đám người Thịnh Thanh Dương.
Thịnh Thanh Dương cười: "Lần hội chợ này đã kết thúc rồi, hai người các cô nhất định sẽ nổi danh."
Cơ hội như thế rất khó có được, nhưng mà cũng do Tống Sở và Cố Việt quá ưu tú và xuất chúng.
Cố Việt bật cười: "Qua một thời gian ngắn thì sẽ phai nhạt đi thôi."
Tống Sở cười giỡn nói: "Sau này đoán chừng chúng tôi sẽ không tham gia hội chợ triển lãm nữa, để chúng tôi trở thành một truyền kì đi."
"Các cô thật sự đã trở thành truyền kì rồi." Nghiêm Phi cười nói.
Sự tích của đám người Tống Sở đã truyền khắp nơi rồi, đến lần hội chợ triển lãm tiếp theo chắc chắn sẽ có người nhắc tới, chuyện này đã trở thành huyền thoại rồi.
Đang nói chuyện thì cha con Hứa Vệ đi tới.
Hứa Đình không vòng vèo, đi tới trước mặt Tống Sở lộ ra dáng vẻ đáng thương, "Sở Sở, chúng tôi mặt dày tới cầu xin giúp đỡ."
Tống Sở ngẩn người, cười hỏi: "Muốn giúp chuyện gì?"
Hứa Vệ nói ra chuyện những nhà máy kia tới cầu xin bộ đối ngoại, "Bọn họ cũng thực sự không có cách nào, đơn hàng vẫn luôn không ký được, cho nên bây giờ vô cùng sốt ruột."
Tống Sở cũng hiểu được, dù sao bây giờ muốn xuất khẩu cũng không phải dễ dàng như vậy, mấu chốt là đám thương nhân nước ngoài này rất khó nhằn, ép giá và đưa ra những điều kiện hà khắc, chính là muốn chờ xí nghiệp bên này thỏa hiệp.
Mặc dù phần lớn các đơn hàng đều được kí kết trong lúc diễn ra hội chợ triển lãm, nhưng cũng không thiếu đơn hàng kéo dài tới lúc kết thúc hội chợ.