Hôm sau, Hứa Đình đã đem những tài liệu của những nhà máy cần giúp đỡ tới khách sạn.
Tống Sở và Cố Việt xem kĩ toàn bộ tài liệu một lần, còn nghiên cứu các điều kiện do thương nhân nước ngoài đưa ra, phải biết mình biết người mới có thể trăm trận trăm thắng.
Nghe thấy mấy người Tống Sở chỉ có thời gian là ba ngày, những nhà máy kia đều cảm thấy sốt ruột, từng người đều nghĩ hết biện pháp để liên lạc và xác định thời gian với thương nhân nước ngoài.
Tống Sở và Cố Việt bèn bắt đầu bôn ba.
Nhưng mà kết quả rất tốt, hai người đều nghiên cứu kĩ càng những tài liệu và điều kiện của thương nhân nước ngoài kia, đoán được tâm lí của bọn họ, hơn nữa đều đã khai thông bới các nhà máy.
Tống Sở dùng không ít thủ đoạn đàm phán và dây dưa, mèo khen mèo dài đuôi cũng dùng không ít, hơn nữa thỉnh thoảng Cố Việt còn hát đệm, dùng một vài kĩ thuật chuyên nghiệp để giới thiệu hạng mục, khiến những món hàng kia cao cấp hơn không ít, thương nhân nước ngoài cũng bị cuốn vào.
Cuối cùng hai người Tống Sở đã đàm phán thành công toàn bộ, chủ yếu cũng là vì Tống Sở đã thăm dò và dự đoán được điểm mấu chốt của đối phương, cho nên hợp đồng đều là dẫm lên dây để đàm phán giá cả và điều kiện.
Mỗi lần kí được một đơn hàng, những nhà máy lớn của quốc nội bên này đều rất cảm kích và biết ơn, còn có sự khẳng định và khen ngợi với năng lực của hai người.
Đồng chí của bộ đối ngoại tham gia toàn bộ quá trình, ban đầu thì giật mình, khiếp sợ, mở rộng tầm mắt rồi tới chết lặng, hai người này quá mạnh mẽ, tìm được điểm mấu chốt của thương nhân để ra tay, căn bản không phải người bình thường có thể làm được.
Tới cuối cùng, bọn họ chỉ có thể cảm thán hai người này quá bất thường, không có trâu bò nhất, chỉ có trâu bò hơn.
Thời gian ba ngày, tin tức Tống Sở và Cố Việt đã ký được tổng cộng mười một đơn hàng, toàn bộ đều thành công ký hợp đồng, đồng thời giá cà và điều kiện cũng không tệ đã truyền khắp nơi rồi, chuyện này đối với rất nhiều người mà nói thì quả thật khó có thể tin nổi.
Đám người nước ngoài này khó đối phó tới mức nào bọn họ đều biết, hai người này sao lại mạnh mẽ vậy chứ?
Ngoại trừ bội phục ra, bọn họ cũng không biết diễn tả tâm trạng của mình thế nào.
Bộ đối ngoại bên này cũng tiếc nuối không ngớt, thật muốn đào hai người này đi.
Ngày thứ tư, người của huyện Nam ngồi Tống Sở nhờ An Húc giúp điều một chiếc xe bus tới đây, cùng nhau đi tới trạm xe lửa.
Lúc mọi người ngồi xe lửa tới huyện Nam, những chuyện xảy ra ở hội chợ triển lãm xuất nhập khẩu đã truyền khắp thủ đô.
Nhìn đơn hàng xuất khẩu lần này tăng lên nhiều như vậy, cùng với giá cả và điều kiện cũng được tăng cao hơn những lần trước, đặc biệt là huyện Nam bên này, tất cả đều có lợi, lãnh đạo của bộ đối ngoại ở kinh đô đều muốn đào Cố Việt và Tống Sở.
Chờ tới lúc về đến huyện thành, ngày hôm sau khi Thịnh Thanh Dương đi làm bèn nhận được một vài cuộc điện thoại từ thủ đô gọi tới, tất cả đều là thăm dò hoặc là trong sáng ngoài tối muốn kéo người đi.
Sau khi từ chối giúp hai người xong, người gọi điện tới còn cảm thấy mất hứng, cho rằng anh ta luyến tiếc không muốn thả người, Thịnh Thanh Dương nghĩ mà mệt tim, anh ta cũng chẳng dễ dàng gì.
Cuối cùng dùng hết vốn liếng để khiến đối phương từ bỏ ý niệm trong đầu, anh ta cảm thấy mệt đến rã rời.
Vừa tan tầm, anh ta liền chạy tới phòng làm việc của Tống Sở và Cố Việt, bày ra dáng vẻ tôi bị bắt nạt.
"Hai người các cô phải bồi thường cho tôi thật tốt, ít nhất cùng phải mời tôi bữa cơm ngon." Vẻ mặt anh ta ai oán.
Tống Sở nhìn dáng vẻ này của anh ta, buồn cười hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Thịnh Thanh Dương nói ra chuyện phía thủ đô bên kia muốn đào người đi, sau đó bị anh ta dùng hết sức đẩy đi từng người một.
"Tôi còn bị người chú có quan hệ rất tốt với cha tôi mắng cho một trận, tôi ở nơi đây không lâu, vậy mà còn không thả người, ảnh hưởng tới tiền đồ của hai người các kiểu, tôi thật sự không còn lời nào để nói." Anh ta nói.