Cố Việt đi tới, giơ tay vỗ vai của anh ta, "Anh Thịnh, vất vả cho anh rồi, chúng tôi nhất định sẽ bồi thường cho anh thật tốt."
"Đúng vậy, cực khổ cho anh rồi." Tống Sở cười: "Ngày mai anh hai tôi sẽ tới huyện, tôi sẽ mua đồ ăn về để anh ấy làm, còn chuẩn bị mời mọi người tới nhà làm khách đấy."
Thịnh Thanh Dương tới đây cũng không phải là vì oán giận, trong lòng anh ta thật ra vẫn khá hài lòng.
Người chú kia tuy rằng mắng anh ta một trận, nhưng đó cũng là lời khen và sự khẳng định về việc anh ta tới huyện làm việc và ánh mắt nhìn người độc đáo của anh ta.
Ngay cả cha nghe được tiếng gió về việc tham gia hội chợ lần này của huyện Nam bọn họ, cũng gọi điện thoại tới khen anh ta vài câu, đây là chuyện trước đây không có.
Cho nên anh ta vẫn rất vui vẻ giúp Tống Sở và Cố Việt thu dọn tàn cuộc, nói chung là đau khổ nhưng cũng vui.
"Đi chứ, anh hai cô làm cơm ngon như vậy, ngày mai chắc chắn tôi sẽ đi." Anh ta rất sảng khoái gật đầu.
Anh ta còn thích góp vui nữa, đến lúc đó sẽ cùng đám người Cố Việt uống vài chén.
Trước đây ở thủ đô cũng rất vui vẻ, thường xuyên đi tìm niềm vui với đám bạn, từ khi bị đày tới nơi này, ngoại trừ công việc còn có thể dành ra chút niềm vui thì bình thường anh ta thấy khá buồn chán.
"Ừ, ngày mai cùng nhau tan làm." Tống Sở gật đầu.
Đồng thời còn mời Nghiêm Phi và Hoắc Khải, dù sao bọn họ đều có quan hệ tốt với Cố Việt.
Tống Sở căn bản không biết chuyện Nghiêm Phi thích cô.
Nghiêm Phi lựa chọn rút lui, Tống Sở cũng trở thành người yêu của Cố Việt, nhìn cảm tình của hai người tốt như vậy, anh ta đương nhiên sẽ không bày tỏ tình cảm nữa, Cố Việt thì càng không đi.
Cho nên Tống Sở vẫn luôn coi Nghiêm Phi là đồng nghiệp, đối xử như bạn thân với học thần Cố nhà mình.
Bên phía thủ đô ai cũng biết, người ở huyện đương nhiên cũng biết rồi.
Hôm sau sau khi mọi người đi về, hôm đi làm bèn kể lại chuyện đã xảy ra khi còn ở hội chợ triển lãm, đặc biệt là nhắc tới năng lực đàm phán của Tống Sở.
Các cô còn giúp đỡ những nhà máy lớn kia và bộ đối ngoại đàm phán làm ăn, hơn nữa đơn nào cũng thành công, không có một lần thất bại, quả thực không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được.
Người của huyện nghe xong thì ai nấy cũng rất kinh ngạc.
Rất nhiều người không quá tin tưởng, nhưng người của ba nhà máy lớn đi tham gia hội chợ đều nói như vậy cũng khiến bọn họ không thể không tin.
Sau đó bắt đầu truyền ra bên ngoài từ các nhà máy.
"Mọi người đã nghe chưa? Lần tham gia hội chợ triển lãm ở phía tỉnh Quảng này bên chúng ta đã kí được rất nhiều đơn hàng xuất khẩu, tất cả đều do Chủ nhiệm Tống đàm phán. . ."
"Nghe rồi, Chủ nhiệm Tống thật lợi hại, hơn nữa cô ấy còn được xưng là bàn tay vàng của huyện Nam chúng ta đấy."
"Lần này nhà máy máy móc và nhà máy trang phục chắc sẽ mừng lắm, có thể kiếm được không ít ngoại tệ đấy."
"Đương nhiên, lần này những nhà máy của các tỉnh khác tham gia đều không xuất khẩu thành công, huyện Nam của chúng ta thoáng cái đã được hai nhà máy xuất khẩu rồi, mỗi nhà máy còn có không ít đơn hàng, quả thực là quá hãnh diện."
"Không chỉ như vậy, Chủ nhiệm Tống còn làm khó đàm ngoại quốc kia nữa, những người đó lại còn bực bội cầu xin chúng ta ký hợp đồng, nghe thôi đã cảm thấy thoải mái."
"Vẫn là Chủ nhiệm Tống có bản lĩnh, nếu như đổi thành người khác thì sợ rằng một đơn cũng không ký được."
"Đúng vậy, anh trai tôi cũng đi tới đó, đúng lúc Chủ nhiệm Tống không có ở đó, sau đó anh ấy và thương nhân nước ngoài kia đã đàm phán không thành công, cũng may Chủ nhiệm Tống và cố vấn kỹ thuật Cố chạy tới giúp đỡ kí đơn hàng kia, nếu không đã không xong rồi."
"Khiến huyện Nam chúng ta hành diện quá."
Người của huyện Nam đều khen Tống Sở như đóa hoa, ngay cả nhà họ Quách cũng thường xuyên được khen, khiến người nhà họ Quách vô cùng tự hào.
Càng xem càng thuận mắt với anh ba Tống, cũng để cho địa vị của anh ba Tống ở nhà họ Quách được nâng cao chót vót.
Anh ba Tống được lãnh đạo và đồng nghiệp ở trường học khen ngợi một hồi, về nhà lại được cha vợ Quách và nhà họ Quách khen, quả thực là đi đường cũng mang theo gió.