Bởi vì chuyện này đã khiến mọi người quá hãnh diện, cho nên còn truyền từ huyện về thôn.
Sau khi thôn dân của Thôn Hạ Bá biết được, ai đi đường cũng đều ngẩng đầu ưỡn ngực, đặc biệt là khi gặp người dân ở thôn khác, gương mặt của bọn họ kiêu ngạo hơn, bởi vì Tống Sở là người dân của thôn bọn họ.
Sau khi nhà họ Tống và nhà họ Đường biết được, mỗi khi ai ra ngoài cũng mang theo một nụ cười thật tươi.
Mấy anh em nhà họ Tống cũng nở mày nở mặt không kém, đi tới đâu cũng có người khen.
Bên phía tỉnh đương nhiên cũng biết chuyện này, hôm sau ban kinh tế và xưởng trưởng của mấy nhà máy lớn đều gọi cho Thịnh Thanh Dương muốn đào người đi.
Thịnh Thanh Dương sâu sắc cảm nhận được một chuyện,con người quá ưu tú, đi tới đâu cũng sẽ có người muốn đào đi.
Không đúng, còn chưa ra ngoài mà khắp nơi đã có người muốn đào rồi, đáng tiếc người muốn không phải là anh ta, nếu không anh ta không chừng sẽ có cơ hội quay về thủ đô.
Anh ta lập tức từ chối đám người kia luôn, sau khi tan việc anh ta và Nghiêm Phi cùng đi tới phòng làm việc của Tống Sở.
Bên Tống Sở cũng đã sửa xong hết chỗ văn kiện được giao rồi, chỉ chỉ ngăn tủ: "Phó huyện trưởng Thịnh, những thứ này đều là tài liệu và văn kiện của phòng làm việc, chờ sau khi xác định Chủ nhiệm mới rồi, anh cứ đưa cho anh ta tự xem nhé."
"Tôi còn làm một bản ý kiến và kế hoạch trong thời gian tiếp theo của ban kinh tế huyện, anh có thể tham khảo." Cô lại đưa một xấp văn kiện cho Thịnh Thanh Dương.
Trong đó còn có nhiều hạng mục sửa đường, dù sao muốn giàu thì trước tiên phải xây đường, đạo lí này mãi mãi không đổi.
Thịnh Thanh Dương nhận lấy rồi lật xem, "Vẫn là Sở Sở tốt, sắp phải đi rồi mà còn để lại cho tôi nhiều hạng mục quy hoạch như vậy, tôi thật là không nhìn lầm cô mà."
"Anh cảm thấy dùng được là được rồi." Tống Sở cười.
Thịnh Thanh Dương bỏ xấp văn kiện vào trong túi da của anh ta, "Đương nhiên là dùng được, tôi tùy ý lật qua thôi mà cũng có thể nhìn ra nó rất hữu dụng đấy."
"Đến lúc đó chỗ tôi hoặc là Chủ nhiệm mới của ban kinh tế gặp phải vấn đề khó, sợ là vẫn phải gọi điện làm phiền cô, để cô tham khảo rồi cho chút ý kiến gì đó." Anh ta nói.
Nhìn kinh tế trong huyện dưới sự nỗ lực của bọn họ mà càng ngày càng tốt, anh ta cũng cảm thấy vô cùng thành tựu, không khỏi sinh ra một loại tình cảm đối xử với chỗ này như là con mình vậy.
Tương lai cho dù anh ta quay về thủ đô rồi, nhất định cũng sẽ không quên những ngày tháng ở huyện Nam này.
Tống Sở cười nói: "Không thành vấn đề, tôi từ huyện Nam mà ra, đương nhiên cũng mong muốn huyện phát triển càng ngày càng tốt, thậm chí tương lai có thể trở thành huyện đứng đầu. "
Thịnh Thanh Dương sửng sốt, lập tức cười ra tiếng, "Ha ha, sự kì vọng này rất hay đấy, thật hy vọng có một ngày như thế."
Hôm nay Tống Sở mời mấy người tới nhà ăn bữa cơm, sáng sớm đã bảo đại ca Hồ giao rất nhiều thịt và thức ăn tới nhà.
Không chỉ có đám người Thịnh Thanh Dương, còn có nhà họ Tống và nhà họ Đường, nhà họ Quách cũng được mời, cũng gần bốn bàn.
Cô và Cố Việt rất nhanh sẽ phải tới tỉnh làm việc rồi, lần này cũng giống như tổ chức tiệc chia tay.
Tống Bình về trước một bước để đón Cố Cẩn, đến lúc đó đi thẳng về nhà luôn.
Còn bên này Cố Việt lái xe chở Tống Sở, Thịnh Thanh Dương và Nghiêm Phi tới, Hoắc Khải tự lái xe đi.
Trên xe, Thịnh Thanh Dương lại lấy phần văn kiện ra xem một phen, "Sở Sở, cô kiến nghị huyện Nam lại mở thêm mấy khu nuôi dưỡng quy mô lớn nữa à? Phương diện tiêu thụ sẽ theo kịp sao?"
Tống Sở trả lời: "Huyện Nam không có đặc sản gì đặc biệt ngon cả, cho nên tôi cảm thấy bắt tay từ khu nuôi dưỡng rất tốt."
"Nhà máy thực phẩm bên này mỗi lần đều sẽ sản xuất ra rất nhiều nước vo gạo, đến lúc đó có thể bảo những nhà máy sau này mới mở mua về nuôi heo, bã đậu thì để nuôi gà."