"Hiện tại chính sách bên trên đang biến động, tin là qua hai năm nữa sẽ càng tốt hơn, đến lúc đó chất lượng cuộc sống của người dân không ngừng nâng cao, nhu cầu đối với gà vịt sẽ càng lúc càng lớn, tôi cảm thấy cho dù mở thêm mấy khu nuôi dưỡng quy mô lớn nữa cũng có thể không đáp ứng đủ nhu cầu."
Tháng 12 năm 78 sẽ cải cách mở cửa, mà chính sách năm 77 cũng thả lỏng hơn rất nhiều, cho phép kinh tế tư nhân, đợt thứ nhất người làm kinh tế được sản sinh.
Chất lượng cuộc sống của người dân bắt đầu phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, trong tay có tiền, đối với việc ăn mặc cũng có yêu cầu khá lớn.
Đặc biệt là nhân sân trong nước, ăn đã trở thành một loại văn hóa.
Cho nên Tống Sở nghĩ tới nghĩ lui, huyện Nam muốn nền kinh tế trở nên lớn mạnh hơn, thậm chí trở thành một dây chuyền xí nghiệp đặc sắc, vậy con đường nuôi trồng, áo lông và thực phẩm chắc chắn sẽ phát triển không kém.
Thịnh Thanh Dương cũng nghe nói bên trên đã có chút biến hóa, vốn dĩ còn có một chút lo lắng, bây giờ nghe Tống Sở nói như thế, trái lại nhịn không được mặc sức tưởng tượng thời gian sắp tới, càng tràn đầy chờ mong.
"Được, trước khi rời đi tôi sẽ hoàn thành những hạng mục này." Anh ta khí phách nói.
Rất nhanh đã tới cửa nhà, mấy người xuống xe đi vào.
Tống Sở mướn sân không, lúc này trong sân đã được đặt bốn cái bàn, những người khác cũng tới rồi.
"Sở Sở đã trở về." Mọi người thấy Tống Sở, mỗi người đều mang theo nụ cười lấy cô làm vinh hạnh.
Tống Sở cười chào hỏi với mọi người rồi giới thiệu đám người Thịnh Thanh Dương.
Nhà họ Quách còn ổn, nhìn thấy Phó huyện trưởng Thịnh Thanh Dương này, tuy rằng cũng có chút khẩn trương và kích động, nhưng còn khá trấn định.
Nhà họ Tống và nhà họ Đường lại vô cùng khẩn trương, thậm chí có người còn không dám tin, ai mà ngờ được bọn họ còn có thể ngồi chung bàn ăn cơm với huyện trưởng chứ.
Thịnh Thanh Dương tương đối thân thiện, cười chào hỏi với mọi người, bảo mọi người cứu coi anh ta là bạn của Tống Sở, chỉ là khách bình thường tới ăn cơm là được
Nhìn anh ta không tự cao, còn rất hiền hoà, hai gia đình cũng thả lỏng không ít.
Vì vậy Đường Phượng bèn sắp xếp nhà họ Tống và nhà họ Đường ngồi ở hai bàn, đám người Thịnh Thanh Dương ngồi với người nhà mình, nhà họ Quách cũng ngồi ở hai bàn gần đó, như vậy cũng có thể cùng nhau nói chuyện.
Lúc Hoắc Khải tới, hoàn cầm mấy chai rượu ngon mang từ thủ đô tới.
Dù sao tới nhà vợ của em họ ăn cơm, dù sao cũng phải biểu hiện cho tốt một chút mới được.
Đám người Tống Hữu Phúc rất vui vẻ, rót rượu để mọi người cùng nhau uống, từ từ cũng dẫn thả lỏng, còn thay phiên đi mời rượu đám người Thịnh Thanh Dương.
Anh ba Tống cũng chạy theo tới bàn này, kéo Tống Sở: "Em gái, lần này em thật sự đã khiến nhà họ Tống chúng ta nở mày nở mặt, hai ngày nay anh ra ngoài, tất cả mọi người không ngừng khen em, hoàn đặc biệt ước ao sẽ có một đứa em gái như em."
Trước đây lúc ở đơn vị anh ta giống như người tàng hình, ở nhà họ Quách cũng có chút tự tị, nhưng từ sau khi em gái làm việc ở huyện, địa vị của anh ta đã không còn như trước nữa.
Tống Sở khẽ cười nói: "Em có thể khiến nhà họ Tống nở mày nở mặt thì các anh cũng có thể."
"Anh ba, nhớ kĩ em của trước đây và anh, một năm cuối này hãy ôn tập sách vở cấp hai cho thật tốt, không chừng năm sau anh cũng có thể khiến nhà họ Tống kiêu ngạo." Cô lại bổ sung.
Lần đầu tiên thi đại học là và năm 77, toàn quốc có hơn năm trăm vạn người tham gia, chỉ trúng tuyển có hai mươi vạn người, tỷ số trúng tuyển không được năm phần trăm, cạnh tranh không phải lớn bình thường, thật giống như đi cầu độc mộc.
Chỉ khi nào thật sự khi đậu lên đại học, vậy không giống nữa rồi, sẽ trở thành niềm kiêu ngạo của toàn thôn thậm chí toàn huyện, anh ba của cô cũng có thể làm được .
Mặc dù trước đây anh ba Tống đối xử với Tống Sở rất tốt, nhưng bản thân lại tương đối có chủ ý, bây giờ lại hoàn toàn tín phục em gái.
"Được, anh nhất định sẽ nghe lời em học tập cho thật tốt." Anh ta lập tức gật đầu, em gái sẽ không lừa anh ta.
Trước đây đọc sách đều rất lỏng lỏe, anh ta quyết định lần này phải đọc thật chăm chú.