Tống Sở kéo Tống Bình và Cố Cẩn ra phía sau để bảo vệ.
Cô lại hỏi Tống Bình: "Chị Bình, chị đã gọi điện thoại báo công an chưa?"
Tống Bình gật đầu nói: "Đã báo rồi, chắc là bọn họ sẽ tới nhanh thôi."
Trước đây Cố Việt và Tống Sở đã nhấn mạnh với cô ấy, nếu như mẹ của Cố Cẩn tới thì chủ cần báo cho bọn họ.
Nhưng nếu như còn dẫn theo người tới thì ngoại trừ thông báo cho bọn họ ra, tốt nhất là gọi điện thoại tới cục công an báo án.
Cho nên vừa mới nhìn thấy khí thế hung hăng của ba người kia, cô ấy đã lập tức liên lạc với Tống Sở và báo công an.
Gương mặt Lê Hồng Liên cao ngạo đứng ở giữa sân, vừa bực tức vừa mang theo vài phần không kiên nhẫn nhìn về phía Tống Sở, "Cô là ai? Tôi tới tìm con trai tôi, các người tốt nhất là đừng chõ mõm vào chuyện của người khác."
Trước đây cô ta nghe nói Cố Cẩn đang ở trong thôn của một huyện nhỏ, chịu đựng ghét bỏ đi tìm, ai mà biết được thằng bé đã được Cố Việt dẫn tới tỉnh.
Tìm mất hai ngày, mới tìm được cái nhà này, tất cả kiên nhẫn đã dùng hết.
Tống Sở cười nhạt, "Tôi là người yêu của Cố Việt, đương nhiên là có quyền quản Cố Cẩn."
"Nhưng cô, cô nói mình là mẹ của Tiểu Cẩn, thật vậy sao? Tôi còn hoài nghi cô là kẻ xấu chuyên buôn bán trẻ con nữa đấy."
Cố Cẩn đặc biệt thông minh, thoáng cái đã phản ứng lại, "Thím Sở Sở, cháu không biết bọn họ, bà ta không phải mẹ của cháu."
Thằng bé vẫn luôn nhớ rõ những lời người phụ nữ này nói trước khi đưa nó tới nông trường.
Cái gì mà tận tình tận nghĩa, nhưng bọn họ lại không có duyên phận mẹ con, sau đó bà ta coi như không có đưa con trai là thằng bé, nó cũng có thể không coi người phụ nữ này là mẹ.
Cho nên thằng bé nói vậy cũng chẳng sai, bà ta mới là người đoạn tuyệt quan hệ với thằng bé trước.
Có khả năng bà ta không nghĩ tới có một ngày sẽ dùng tới thằng bé, nếu không trước đây chắc là sẽ không làm trò cố ý nói ra những lời đó trước mặt cha kế và con của cha kế.
Lê Hồng Liên vừa chuẩn bị mắng Tống Sở, lại không nghĩ rằng Cố Cẩn sẽ nói ra những lời này, thằng bé vậy mà lại dám không nhận người mẹ này.
"Tiểu Cẩn, gần đây con đúng là càng ngày càng tệ rồi, thậm chí ngay cả mẹ cũng không nhận, có phải là Cố Việt dạy con không?" Cô ta hết sức tức giận hỏi.
Tống Sở cười xuy một tiếng: "Bác gái này, chỉ dựa vào loại người thủy kính dương hoa, vong ân phụ nghĩa như cô đây, có chỗ nào đáng giá để Cố Việt phải nói xấu với Tiểu Cẩn chứ? Mặt mũi của cô đúng là lớn."
"Nếu đã muốn nói tới dạy hư, cũng chỉ có loại người vong ân phụ nghĩa như cô mới có thể dạy ra một đứa trẻ hư mà thôi, người chồng sau kia của cô sao có thể yên tâm được chỉ, không sợ cô dạy hư đứa con gái của anh ta à."
Tiếp đó cô giống như nhớ ra chuyện gì, "Ai nha, tôi nói sai rồi, người đàn ông có thể cưới loại phụ nữ như cô vào cửa chắc cũng không phải thứ tốt gì, còn bắt nạt đứa trẻ con như Cố Cẩn, không cần dạy cũng đã bại hoại rồi, lại còn bị các người dạy nữa chắc sẽ thành cặn bà luôn."
"Cô lại còn không biết xấu hổ phê bình cách giáo dục của người khác, tôi thấy hay là cô tiểu một bãi rồi tự soi gương vào đó trước đi rồi hãy nói." Cô không khách khí nói.
Đây vẫn là lần đầu tiên Lê Hồng Liên bị người ta mắng như vậy, tức giận đến đen mặt, "Cô, loại đàn bà chanh chua nhà cô, có phải là Cố Việt mắt mù rồi không, vậy mà lại tìm một người như cô làm bạn gái."
Chú nhỏ lớn lên đẹp trai lại tương đối lạnh lùng, cô ta nhớ kỹ trước đây anh đều coi thường đám con gái của gia đình giàu có ở thủ đô, có phải là đầu óc xảy ra vấn đề rồi không, vậy mà lại tìm một thôn cô làm người yêu?
Tống Sở cười lạnh, "Người đàn bà chanh chua cũng mạnh hơn loại phụ nữ thủy kính dương hoa, dâm đãng xấu xa, cô lại còn không biết xấu hổ tới làm ầm ĩ, nếu như đổi thành người khác, cô sớm đã không còn mặt mũi muốn đập đầu vào tường rồi."
Trước đây cô đã nghe Cố Cẩn nói qua, người phụ nữ này trước khi ly hôn với anh cả Cố đã lén lút kiếm cớ dẫn thằng bé đi gặp người đàn ông kia vài lần.
Cũng chính là sớm đã muốn ngoại tình rồi.
"Cô!" Lê Hồng Liên tức giận đến toàn thân phát run.