Cô ta càng thức giận liếc nhìn Cố Cẩn đứng sau lưng Tống Sở, thằng nhóc kia quả nhiên là một con bạch nhãn lang, vậy mà lại nói chuyện của cô ta cho người phụ nữ chanh chua này.
"Tôi lười nói chuyện với đứa nhà quê như cô, dù sao hôm nay tôi nhất định phải dẫn Cố Cẩn đi, nó chính là con trai của tôi." Cô ta nói không lại Tống Sở, cho nên trực tiếp nói ra mục đích tới đây.
Tống Sở nhướng mày, "Tiểu Cẩn nói không biết các người, các người còn muốn dẫn nó đi, nằm mơ."
Con ngươi Lê Hồng Liên lóe lóe, "Không dẫn người đi cũng được."
"Tiểu Cẩn, con đưa chiếc chìa khóa trong tay con cho mẹ. Nếu con còn muốn tiếp tục ở lại sống chung với Cố Việt thì mẹ cũng không miễn cưỡng con nữa." Cô ta mang theo vài phần ý tứ dụ dỗ.
Lần này tới cũng là vì trong nhà có chuyện, chồng của cô ta điều tra được nhà họ Cố có khả năng vẫn đang cất giấu một phần tiền bạc châu báu, đúng lúc trước đây đã nhìn thấy trên cổ Cố Cẩn có đeo một chiếc chìa khóa, bọn họ mới suy đoán đây là mấu chốt để tìm được chỗ tiền kia.
Chỉ cần lấy được chiếc chìa khóa kia về, bọn họ lén lút đi tới nhà cũ của nhà họ Cố, chắc là sẽ tìm được.
Thật vất vả cô ta mới đẩy Cố Cẩn vào nông trường, thực sự không muốn lại phải dẫn người về để vướng mắt con gái kế, nếu không mẹ chồng lại mắng mỏ cô ta, cho nên chỉ cần thuận lợi lấy chìa khóa là được.
Cố Cẩn đoán được mục đích tới tìm nó của người phụ nữ này là như vậy, trong lòng cũng không thấy thất vọng và khó chịu, dù sao trải qua nhiều lần như vậy, đã chết lặng rồi.
Thằng bé đã sớm không chờ đợi gì ở mẹ nữa, "Tôi không biết bà, càng không có quan hệ gì với bà cả, cũng không biết chìa khóa gì hết, cho nên không thể đưa bà được."
"Bà đi đi, sau này đừng tới nữa." Thằng bé lạnh lùng nói.
Ngón tay của Lê Hồng Liên chỉ vào Cố Cẩn, "Mày, xem ra mày thật sự học hư rồi, tao chỉ có thể mang mày về để dạy dỗ cẩn thận mới được."
"Hai người đi dắt Cố Cẩn tới đây." Lê Hồng Liên sai bảo người đàn ông vừa bỏ dậy từ dưới đất và người phụ nữ bị đẩy ra kia.
Hai người này là người luyện võ do chồng hiện tại của cô ta phái tới, lúc đó chính là sợ Cố Việt ngăn cản cướp người.
Không được thì mang người về trước, đợi sau khi tìm được vàng bạc rồi thì sẽ lại đuổi người về, hoặc là nghe theo ý của chồng, trực tiếp cử người tới đó, còn có thể tiết kiệm được chút phiền phức.
"Vâng!" Hai người bị Tống Sở gạt ngã và đẩy ra đang khó chịu, chuẩn bị lập tức xông tới.
Bọn họ muốn thu thấp Tống Sở trước, dù sao cũng là cô muốn ngăn cản.
Đúng vào lúc này, hai người Mạnh Vũ nghe thấy tiếng cãi vã cũng tìm tới, đi cùng bọn họ còn có hai công an.
Lúc đi vào Tống Sở cố ý không đóng cửa, cho nên bốn người trực tiếp đi tới, sau đó chỉ thấy hai người kia muốn tập kích Tống Sở.
Hai người Mạnh Vũ lại càng hoảng sợ, đây chính là đương sự bọn họ bảo vệ, nếu như bị thương hoặc gặp chuyện không may thì phiền phức rồi.
Vừa mới chuẩn bị xông lại ngăn cản, thì bọn họ đã nhìn thấy cảnh tượng khiến bọn họ kinh ngạc.
Chỉ thấy Tống Sở đơn giản tránh được hai người kia, vô cùng ngoan lệ đạp bay người phụ nữ, nắm được cánh tay của người đàn ông rồi trực tiếp ném xuống đất, một cước dẫm lên trên mặt của đối phương, khiến bọn họ muốn bò cũng không bò nổi.
Hai người Mạnh Vũ: ". . ." Đây thật sự là nhân viên nghiên cứu khoa học điều chế thuốc à?
Giá trị vũ lực lại không kém bọn họ chút nào! Dù sao bọn họ cũng đã nhìn ra, hai người mới nhào tới kia đã từng luyện võ.
Tống Sở thấy bốn người tiến đến, lập tức mở miệng nói với bọn họ: "Đội trưởng Mạnh, đồng chí công an, ba người này tự tiện xông vào nhà dân, muốn cưỡng ép bắt trẻ nhỏ đi, còn muốn tiến hành công kích thương tổn cơ thể tôi, tôi hoài nghi bọn họ là đặc vụ của địch hoặc là gián điệp nước ngoài."
Hai công an còn chưa hoàn hồn vì nhìn thấy cô thoáng cái đã đánh gục hai người kia, nghe cô vừa nói như vậy thì càng bối rối.
Chuyện này có liên quan gì tới phần tử của địch và gián điệp nước ngoài chứ? Thiệt hay giả vậy?
Sắc mặt Lê Hồng Liên càng đen càng âm trầm, người đàn bà chanh chua này ở nói bậy cái gì vậy?
Một kia dính dáng đến đặc vụ của địch phân tử và gián điệp nước ngoài, không thể đùa giỡn như vậy.