Nhìn vẻ mặt ông cụ Quý lộ ra vài phần đắng chát cùng bất đắc dĩ, khóe môi ông cụ Cố giương lên.
Từ sau khi trở về, ông Quý thường ở trước mặt ông ấy nhắc đến cháu gái, thỉnh thoảng còn thăm dò tin tức của Việt nhà ông, ông cũng phần nào đoán ra được ý nghĩ của ông Quý.
Chỉ là đối phương không biểu hiện ra rõ ràng, ông ấy cũng giả ngu theo.
Hôm nay ngoài ý muốn gặp mặt Tống Sở sớm hơn, ông đã nhận ra ngay đây là một cơ hội để khiến nhà họ Quý hết hy vọng, cho nên đặc biệt hết mình khen ngợi khoe khoang cô một phen.
Cũng đại biểu đây là cháu dâu ông ấy thừa nhận, bọn họ cũng đừng phí tâm tư khác nữa.
Đương nhiên, ông ấy vốn cũng rất xem trọng và yêu thích cô cháu dâu Tống Sở này, trải qua chuyện bị điều xuống cơ sở, tư tưởng của bọn họ cũng không còn sâu nữa.
Ông ấy và ông Quý là bạn tốt, hai nhà trước nay là thế giao, cho nên trước khi đối phương đề xuất chuyện kết hôn phải giải quyết chuyện này sao cho tốt đẹp chút, bằng không thì nhà bọn họ từ chối rồi sẽ làm tổn hại đến hòa khí.
Mấy người ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm một lát, bảo mẫu nhà họ Cố chuẩn bị cơm nước.
Ngồi vào bàn ăn, hai ông cụ đều không có thói quen ăn không nói, cho nên vừa ăn vừa nói chuyện.
Thỉnh thoảng ông cụ Quý sẽ nói với Tống Sở vài câu, thậm chí hỏi vài vấn đề.
Ban đầu cũng chỉ là hỏi và đáp rất tùy tiện thôi, nhưng dần dần ông cụ Quý lại nghiêm túc hơn rất nhiều.
Bởi vì dù cho ông ấy có nhắc đến phương diện nào, Tống Sở đều trả lời rất trôi chảy, đáp án thậm chí còn tốt hơn vượt ngoài tưởng tượng của ông.
Làm ông nhịn không được bắt đầu sinh ra thưởng thức cô gái này, cũng chẳng trách sao lại trở thành bạn gái của Cố Việt có mắt cao kia, được cả ông Cố và Cố Vũ Thành đánh giá cao và yêu thích như vậy.
Tống Sở nếu như đổi thành con dâu của ông, có lẽ ông cũng sẽ thích con bé, mặc dù vợ nhà ông khá chú trọng cái gì mà môn đăng hộ đối, nhưng cũng có thể phá lệ.
Chỉ đáng tiếc nữ đồng chí ưu tú như vầy bị nhà họ Cố đào được rồi.
"Ánh mắt của Việt nhà ông tốt thật, Tống Sở thật sự rất được." Sau khi ăn cơm xong, ông cụ Quý nói thẳng với ông cụ Cố.
Ông cụ Quý có thể có quan hệ tốt với ông cụ Quý nhiều năm như thế, lòng dạ đương nhiên cởi mở, làm người cũng khá rộng lượng, người phân theo nhóm mà.
Nếu như đổi thành một ông cụ có cách nghĩ không tốt, vậy đừng nói là sinh ra ấn tượng tốt với Tổng Sở, mà dù nhìn thế nào chắc chắn cũng không vừa mắt.
Ông cụ Cố cười đắc ý: "Cái đấy là đương nhiên."
Ánh mắt của Tiểu Việt nhà ông cao thế nào, bọn họ ai cũng rõ ràng.
Nếu như đã là bạn tốt thì ông cũng không nhẫn tâm đả kích đối phương, Việt nhà ông chắc chắn sẽ không thích cháu gái của ông Quý.
Cô gái kia ông ấy gặp qua mấy lần rồi, tuy tài mạo cũng không tệ, nhưng mà trông có vẻ cũng trầm trầm yên tĩnh, hai là tính cách không hợp, kiểu người sáng sủa rực rỡ như Tống Sở vẫn hợp với cháu trai ông hơn.
Hai người già có chuyện cần nói nên đã cùng nhau đi thư phòng.
Trước khi đi, ông cụ Quý nói với Quý Hải Phong: "Cách nhìn của Tống Sở trong phương diện xây dựng kinh tế khá độc đáo, cháu lại đang làm việc trong phòng kinh tế thủ đô, hai đứa có thể giao lưu nhiều hơn một chút."
Ông cảm thấy quan điểm của Tống Sở rất mới và toàn diện, giao lưu nhiều hơn với cháu trai, đối với cháu trai cũng có chỗ tốt.
Quý Hải Phong cũng không xoắn xuýt chuyện của em gái nữa, vừa rồi anh từ trong cuộc trò chuyện giữa Tống Sở và hai ông cụ cũng phát hiện ra, vị nữ đồng chí này ở khía cạnh xây dựng kinh tế rất có thiên phú cùng năng lực.
Hơn nữa các phương diện khác cũng đều có liên quan tới, mặt kiến thức cực kỳ rộng, điều mà trong thế hệ này của bọn họ khá ít thấy, đặc biệt là tuổi cô còn chưa đến hai mươi.
Vậy nên cười gật đầu: "Vâng ạ, ông nội."
Em gái anh ta không bày tỏ với Cố Việt, nhà bọn họ cũng còn chưa có liên hôn với nhà họ Cố, cho nên Tống Sở không được tính là phá hoại hạnh phúc của em gái.
Chỉ có thể nói em gái đã chậm một bước, không có duyên phận với Cố Việt.