Anh ta đối với người có năng lực như Tống Sở đây vẫn rất tán thưởng, cho nên chờ sau khi Cố Vũ Thành và Tống Sở cơ bản đã nói xong, bấy giờ mới trò chuyện với Tống Sở một vài vấn đề về mặt phát triển kinh tế.
Tống Sở cũng đưa ra ý kiến khá đúng trọng tâm, toàn bộ đều là điểm mấu chốt, làm cho Quý Hải Phong cảm nhận được lợi ích không nhỏ.
"Sau khi nói chuyện với cô xong, tôi cực kỳ đồng ý với lời của ông Cố, cô không tới phòng kinh tế thủ đô, thật sự là quá đáng tiếc." Trên mặt anh ta mang theo vài phần tiếc nuối.
Tống Sở cười nhẹ: "Không còn cách nào, so với làm kinh tế thì tôi thích nghiên cứu khoa học hơn."
Cô xem qua thời gian, "Chú Cố, cháu đã mua vé tàu lửa bảy giờ tối về huyện nam rồi, cháu đi trước đây ạ."
Cố Việt bên kia đã gửi tin qua, Kiều Nạp Tư khoảng chừng sau mười giờ sẽ đến thủ đô, cô cũng không cần phải nán lại nữa, đợi đến lúc đó rồi tới sau.
Cố Vũ Thành hơi ngơ ra, "Tối nay đã phải về rồi? Thế tôi kêu người tiễn cô."
Dạo gần đây ông ấy và cha bận quá, đặc biệt là lượng công việc của cha còn lớn hơn.
Trưa nay cũng là thời gian khá khó trích ra được để ở lại trong nhà chiêu đãi Tống Sở.
Ông ấy mang theo vài phần áy náy nói: "Lần này cô tới thủ đô, chúng ta chưa có chiếu cố ra sao cả."
"Không sao ạ, tương lai còn dài mà." Tống Sở biết hiện giờ hai người phục hồi chức vụ, mọi thứ chắc chắn rất nhiều việc bề bộn, cho nên cũng không để bụng.
Hôm nay có thể dành ra thời gian ở nhà đợi cô, đã thể hiện rằng họ rất xem trọng người bạn gái của Cố Việt là cô đây rồi, cô hiểu.
Cố Vũ Thành cười gật đầu: "Tiểu Việt cũng sắp làm xong thí nghiệm rồi, đợi lần sau cô tới, để nó tiếp đãi cô thật tốt."
Về mặt này là bọn họ thua thiệt đồng chí Tống, bạn gái đã đến thủ đô cũng không thể cùng đi dạo chơi một chút.
Tính chất loại công việc này của con trai ông ấy, cũng thật tình chỉ có Tống mới có thể thông cảm thấu hiểu cho, đổi lại thành nữ đồng chí khác, coi như có thích hơn nữa, cũng sợ là trong lòng sẽ sinh ra khó chịu, sau đó vợ chồng ồn ào mâu thuẫn.
Tống Sở gật đầu cười nói: "Được ạ, lần sau con sẽ bắt anh ấy ở cùng con nhiều hơn."
Hai người lớn tuổi đang trò chuyện nên cô cũng không đến làm phiền, nhờ cha Cố chuyển lời báo giúp cô một tiếng, lại chào hỏi với Quý Hải Phong rồi mới nói lời từ biệt.
Lúc hơn sáu giờ, Cố Vũ Thành cử tài xế đến khách sạn đón Tống Sở rồi tiễn đến trạm tàu lửa.
Sau khi về đến tỉnh thành, Tống Sở tới xin viện trưởng Kiều nghỉ phép vài hôm, sau đó trở lại trấn nam.
Đường Phụng và Tống Hữu Phúc tan làm về nhà, nhìn thấy Tống Sở đều kinh ngạc không thôi.
Đường Phụng kéo lấy tay của cô, "Cuối cùng Út Bảo cũng về rồi, ốm đi một vòng rồi, mấy nay mẹ sẽ từ từ bồi bổ cho con."
Tống Sở dở khóc dở cười, mấy ngày trước cô cân thì hình như còn tăng thêm một ký đấy.
Nhưng mà cô đương nhiên sẽ không từ chối ý tốt của mẹ, "Vâng ạ, vậy mẹ giúp con bồi bồ thật tốt nhé, con thích nhất là uống canh mẹ làm luôn."
Một câu thôi mà dỗ cho Đường Phụng mặt mày hớn hở, "Không phải mẹ chém, móng heo với canh gà mẹ hầm, so với anh hai con vẫn còn tốt hơn, cũng chẳng trách con mà thích."
"Mai mẹ sẽ đi mua chân giò hầm canh cho con." Trong tay bà đúng lúc có phiếu thịt đơn vị tháng này phát.
"Được ạ, mai con đi chợ cùng với mẹ." Tống Sở gật đầu.
"Con vừa đến chỗ Hồ đại ca bên kia mua ít thịt với rau, sau đó gọi điện đến đơn vị của anh ba với chị dâu ba, bảo bọn họ qua đây ăn tối." Tầm trưa thì cô là về đến nhà rồi.
Đường Phụng cười: "Con đói rồi đúng không? Bây giờ mẹ đi làm cơm cho con đây."
"Con phụ mẹ." Tống Sở đứng dậy.
Đường Phụng lại ấn cô ngồi lại, "Cũng chẳng có bao nhiêu việc, nào có chỗ cần con giúp, con quay về một chuyến cũng mệt rồi, nghỉ ngơi một chút đi."
Bà không nỡ để con gái làm việc.
Tống Hữu Phúc cũng muốn nói chuyện với con gái, "Phải đấy, để mẹ con đi làm thôi."
Bấy giờ Tống Sở mới không đứng dậy lần nữa, đợi mẹ cô đi vào phòng bếp rồi, cô nhìn cha mình mở miệng hỏi: "Cha, cha làm việc ở xưởng đồ gia dụng vẫn được chứ?"