Đối với người em chồng này, cô ta cực kỳ thích luôn, lâu như vậy không gặp cũng thấy nhớ nhớ rồi.
Tống Sở cũng thích thích cách của chị dâu ba, cười nói: "Nhớ mọi người nên mới xin nghỉ về nhà mấy ngày đó."
"Mọi người cũng rất nhớ em đó." Chị dâu ba Tống quan sát sơ qua Tống Sở nói: "Xem em gầy đi rồi, công việc trong tỉnh thành có phải mệt lắm không?"
Tống Sở: "..." Rõ ràng cô mập lên mà.
Cơ mà bình thường cũng chỉ có người nhà quan tâm đến mình mới nói những lời như vậy.
"Khoảng thời gian trước đó thì khá bận, một tuần gần đây thì không có việc gì, cho nên em mới có thể xin nghỉ phép về nhà."
Tống Sở chỉ vào hai cái túi trên bàn, "Em vừa từ thủ đô về, đây là quà em mua cho chị với anh ba."
Chị dâu ba Tống là một người khá phóng khoáng sáng sủa, "Ôi trời, em lại đi thủ đô nữa, son môi lần trước em mua cho chị, đồng nghiệp bọn chị nhìn thấy rất ngưỡng mộ đấy."
Năm nay đã mở cửa không ít, nữ đồng chí cũng dần dần chú trọng cách ăn mặc, son môi gì đó cũng bắt đầu thịnh hành.
Có điều một thương hiệu son môi đời sau có hàng chục đến hàng trăm số màu khác nhau, bây giờ chuyển tới chuyển lui cũng chỉ có mấy cái như thế.
Lần trước Tống Sở đi thủ đô nhìn thấy trong cửa hàng có một thỏi son màu san hô cũng khá đẹp, nên đã mua hai cây tặng cho hai người chị dâu.
"Lần này em đã mua cho chị váy dạ và túi xách, không biết chị có thích hay không."
Chị dâu ba Tống mở túi đựng quần áo và túi xách ra, cầm lên xem thử.
Váy dạ kẻ sọc đỏ đen, túi xách màu nâu, nhìn trông cực kỳ mang phong cách phương tây.
"Váy với túi chị đều rất thích, ánh mắt thưởng thức của Sở Sở vẫn tốt y như cũ vậy, cái này chắc là kiểu dáng thịnh hành ở thủ đô ha?" Cô ta nhấc túi lên so thử.
Bởi vì có cha chồng đang ở đây, cô ta cũng đành nhịn xúc động mong muốn cầm váy ướm lên người mình thử xuống.
Kiểu dáng này, cô dám chắc chắn, đừng nói là cái huyện thành nhỏ này của bọn cô, có là tỉnh thành cũng chắc chắn không có.
Đợi mặc nó ra ngoài, như vậy nhất định sẽ dẫn tới ánh mắt ngưỡng mộ của đồng nghiệp, nghĩ tới đó thôi đã thấy tươi đẹp rồi.
Bây giờ mặc dù đã là đầu tháng sáu, nhưng một trận mưa rơi xuống thời tiết cũng rất lạnh, cô ta vẫn có cơ hội mặc một hai lần ra ngoài khoe chút.
"Ừm, kiểu dáng năm nay mới bắt đầu thịnh hành ở thủ đô bên kia, em thấy cực kỳ hợp với chị nên mua luôn, quả đúng là rất hợp chị." Cái miệng Tống Sở rất ngọt.
Cũng dẫn tới chị dâu ba Tống ôm lấy cô lắc lắc, "Vẫn là Sở Sở tốt với chị."
Anh ba Tống thấy vợ mình cứ bá đạo chiếm giữ em gái thì khá là khá lời, anh ta vươn tay cầm lấy chiếc túi của mình mở ra xem thử.
Thấy bên trong là một bộ vest màu xanh biển, trông hình dạng cực kỳ tốt, anh ta không khỏi lộ ra vài phần yêu thích.
"Cái này em mua cho anh à?" Anh ta kết hôn còn chưa có được mặc vest, tháng trước có một người thầy giáo trong trường đã mặc một bộ vest lên lớp, lập tức dẫn tới sự ngưỡng mộ và vây xem của mọi người.
Đồ vest đầu năm nay không chỉ rất mắc, còn không dễ mà mua được.
Đừng nói là người khác, ngay cả anh ta cũng có chút ngưỡng mộ người thầy giáo kia, cảm thấy đàn ông có đồ vest mặc cực kỳ có khí chất, không ngờ được em gái đã mua hẳn một bộ tặng anh ta.
Tống Sở cười gật đầu: "Vâng ạ, em đã mua cho anh với ba, anh cả, anh hai và anh tư một bộ vest, nếu như sau này có xã giao gì gì đó, mọi người cũng có đồ đẹp mặc đi ra ngoài."
Mặc dù bây giờ đã mở cửa rất nhiều, cũng bắt đầu cho phép kinh tế tư nhân, nhưng mua quần áo gì đó thì vẫn phải đi cửa hàng bách hóa.
Giống như váy dạ và đồ tây các loại hàng bán chạy này, không phải chỉ cần có phiếu mà còn rất khó mua được.
Cũng may có sư tỷ Mặc Nguyệt Mai của cô giúp đỡ, vậy nên mới mua được.
Trong mấy ngày cô ở thủ đô, sư tỷ đã hẹn cô đi dạo cửa hàng hai lần, ăn hai bữa cơm, bắt đầu trở nên hiểu nhau hơn, tính cách hai bên cũng hợp với khẩu vị của đối phương, cho nên đã lập nên tình bạn.
Ngoại trừ giúp người nhà mua đồ, Tống Sở dĩ nhiên còn giúp cô gái nhỏ Tần mua một bộ.
Tối hôm qua mang đi đưa cho cô gái nhỏ đó, cô gái nhỏ vui muốn ngất luôn, cả đối phương lẫn chị dâu ba của cô đều là người khá yêu cái đẹp.