Tống Hữu Phúc thấy anh ba Tống lấy âu phục ra tới, hai mắt ông cũng sáng lên một cái.
Cả đời này ông cũng chưa bao giờ mặc qua những bộ quần áo tốt như vậy đâu.
“Còn có của cha nữa sao?” Ông hỏi.
Tống Sở cười, chỉ chỉ vào một cái túi khác ở trên bàn: "Đương nhiên là có, có thiếu đi ai thì cũng không thể thiếu cha và mẹ được!"
"Con cũng mua một bộ âu phục cho cha, và mua một chiếc áo bành tô lông cho mẹ."
Vốn dĩ là cô cũng muốn mua cho mẹ cô một chiếc váy nhung, nhưng tập tục bây giờ vẫn chưa có cởi mở như vậy, một bà lão ở một cái huyện thành nhỏ ăn mặc mốt như vậy, sợ sẽ bị người ta nói là không đàng hoàng.
Nếu đổi lại là cô thì cách nhìn và ánh mắt của những người khác lại đều không có gì đáng kể, nhưng mà vẫn là hy vọng mẹ cô có thể vui vẻ dễ dàng ở huyện thành này một chút.
Sau này, cô cũng sẽ chuẩn bị dẫn người nhà đến thủ đô, cũng sẽ không còn tồn tại tình huống như vậy nữa.
Cũng mua cho chị dâu hai của cô một chiếc váy nhung và túi xách.
Tống Hữu Phúc mở túi ra, lấy một bộ âu phục ra từ bên trong đó, nụ cười trên mặt lại là không chút che giấu, nói: "Ôi chao, quần áo này được làm thật là tốt."
Hai ngày nữa, vừa hay có một cậu con trai của đồng nghiệp trong đơn vị của bọn họ họ sắp kết hôn, mời bọn họ đi làm khách, ông quyết định sẽ mặc âu phục đi, đến lúc đó chắc chắn những người đó có thể sẽ hâm mộ chết đi được, nếu không thì lúc bình thường ông có thể không nỡ mà mặc.
Nếu không phải có con trai và con dâu của ông ở đây, ông cũng muốn nhanh chóng đi mặc thử một chút.
Kiểu dáng và phiên bản này trông tốt hơn không ít so với cái mà xưởng trưởng của bọn họ đã mặc khi đi họp ở tỉnh trước đó.
“Chỉ cần mọi người thích là tốt rồi.” Tống Sở biết người nhà mình thích gì, cho nên mọi thứ cô đưa ra ở đây đều có điểm mấu chốt.
Đừng nhìn cha cô trước đây ở nhà không có cảm giác tồn tại gì, nhưng ông cụ non này tương đối khá thích mặc những thứ này.
Anh ba Tống cẩn thận cất bộ âu phục vào lại trong túi, nói: "Sau này chỗ cần phải dùng tiền còn nhiều hơn, em cũng phải xài tiết kiệm một chút, không cần phải luôn nghĩ đến việc mua đồ cho bọn anh đâu."
Mỗi lần em gái trở về từ tỉnh thành, cũng sẽ mua đồ cho bọn họ, mặc dù trong lòng rất ấm áp nhưng anh ta cũng sợ em gái không đủ tiền tiêu.
Chị dâu ba Tống cũng tán thành mà nói: "Đúng vậy đó, Sở Sở, em đừng lúc nào cũng tốn kém. Bản thân mình cũng phải chừa chút tiền trên người, mua thêm một chút quần áo để trưng diện cho mình chứ em."
Bọn họ đều biết cụ ông Cố sau khi sửa lại án sai trở về thủ đô, nghe nói thân phận cũng không phải là loại tầm thường, cũng có nghĩa là dòng dõi nhà họ Cố rất cao, nếu sau này Sở Sở muốn vào cửa nhà họ Cố, cũng phải chú ý đến ngoại hình và lối ăn mặc của mình nhiều hơn.
Kể từ khi biết chuyện nhà họ Cố, người nhà mẹ cô đều không ngớt lời khen ngợi Sở Sở thật có mắt nhìn, bản thân Cố Việt lại ưu tú như vậy, hơn nữa gia thế bây giờ, chính là ở trong thủ đô, cũng chắc chắn có thể bị cái loại các cô gái giành giật tranh giành nhau được đó.
Thật ra thì, anh vẫn còn có thể tìm cái loại con gái môn đăng hộ đối và có trợ giúp cho anh được.
Cũng khá tốt là Cố Việt có nhân phẩm tốt, Sở Sở của bọn họ vừa đẹp lại vừa có bản lĩnh, cho nên nhà họ Cố không có trở quẻ.
Đương nhiên, chuyện này cũng đúng là bởi vì ánh mắt Sở Sở của bọn họ tốt, nhìn một cái đã chọn trúng người có tiềm lực như Cố Việt này, bây giờ trở thành đối tượng mà khoogn ít đồng chí nữ ở huyện thành hâm mộ.
Tay mà Tống Hữu Phúc cầm quần áo dừng lại một chút, nói: "Anh ba con bọn chúng nói đúng đó, con cũng xài tiết kiệm một chút đi."
Một hồi nữa, ông lập tức nói với bạn già của ông một chút, len lén cho con gái tiền lương nộp lên hơn nữa năm gần đây của ông.
Nếu không, với cách chi tiêu vung tay quá trán này của út bảo, cũng không biết chút tiền lương bình thường kia có đủ dùng hay không.
Về phần tại sao muốn len lén cho, đó đương nhiên là không muốn để cho mấy người con trai biết chuyện, nếu không chắc chắn sẽ cảm thấy rằng bọn họ thiên vị, mặc dù bọn họ thực sự có thiên vị thật.
Nhưng ông sẽ không làm rõ ràng giống như là Đường Phụng, cũng chính là ngấm ngầm tiến hành thiên vị triệt để.
Tống Sở nghe mọi người nói xong, khẽ cười nói: "Con cũng không thích tiêu tiền khoanh tay bó gối, như vậy thì khó chịu quá."
"Mọi người cũng không cần phải lo lắng chuyện con không có đủ tiền dùng. Rất nhanh con sẽ nhập vào một khoản lớn đô la Mỹ vào năm thứ nhất đại học. Số tiền mau đồ cho mọi người chính là tiền lẻ." Cô xua xua tay, nói.
Lời này vô tình bị anh tư Tống đi tới nghe được, vẻ mặt anh ta đầy tò mò mở miệng hỏi: "Em gái, một khoản lớn đô la Mỹ nhập vào là bao nhiêu?"