Anh cả Tống bị anh hai Tống nói làm cho nghẹn một cái, có điều là anh ta ăn nói vụng về nói không lại đối phương.
“Anh chính là đang lo lắng cho em gái của chúng ta lại quà tặng đắt như thế này, bản thân phải cầm tiền trong tay cho thật chặt.”
Bây giờ em gái đi làm ở tỉnh thành, chi tiêu chắc chắn là nhiều hơn ở trong huyện thành không ít.
Anh hai Tống lại liếc mắt nói: “Anh làm như em gái là anh hả?”
Anh ta hoàn toàn xem thường anh cả Tống, cười hì hì nhìn Tống Sở khen ngợi: “Em gái lại là người làm việc lớn, em lại có năng lực như vậy, sao có thể thiếu chút tiền lẻ này chứ.”
Cũng chỉ có anh cả của bọn họ mới có thể lo lắng em gái bị thiếu hụt tiền bạc mà thôi, anh ta có biết rằng cô muốn kiếm tiền thì rất thoải mái, tùy ý đi loanh quanh một vòng trên núi thì tiền đã tới rồi.
Nếu không thì tại sao trong nhà có thể lắp đặt được một cái điện thoại, sao có thể mua được tivi? Hễ người tặng một bộ âu phục là mưa lất phất.
“Dĩ nhiên, mặc dù em gái có thể kiếm tiền, nhưng cũng không cần phải mua quà tặng cho chúng ta mới được, em ấy cũng không thiếu nợ chúng ta, cho nên mua thì có tấm lòng là được, anh vẫn rất vui mừng và biết ơn.” Anh ta vừa cười vừa bổ sung một câu.
Điểm này anh ta cũng không phải là nói nhăng nói cuội, dù sao bạn thử nhìn xem có con gái nhà ai, sẽ thường xuyên mua đồ cho anh và chị dâu của mình chứ? Chỉ có em gái của anh ta thôi.
Bây giờ trong thôn không ai lại không hâm mộ bọn họ có một cô em gái ngoan.
Vốn dĩ Tống Sở khi mới nghe câu nói trước đó của anh ta, muốn châm chọc anh ta mấy câu, có điều là nghe câu nói ở phía sau, cũng chỉ đành nuốt lời đó xuống.
Cô liếc nhìn anh hai Tống một cái: “Xem như là anh tinh mắt.”
Chút tiền lẻ này thật sự cô không đặt vào mắt, thói quen mua quà tặng cho người nhà, cô cũng tương đối tình nguyện làm.
Nhưng điều này không thể trở thành một loại chuyện đương nhiên được, cả nhà ngay cả anh hai Tống cũng tỉnh ngộ như vậy, nói rõ ràng thì những thay đổi nhỏ trong hơn một năm nay vẫn rất là hữu dụng.
Anh hai Tống nâng cầm lên nói: “Cái đó là, cả nhà chúng ta mới là người hiểu em nhất.”
Tống Sở phát hiện người này mới khen một câu thôi đã đắc ý lên rồi, tức giận liếc anh ta một cái nói: “Đi qua bên khác chơi đi.”
Tiếp tục lấy túi cầm tay và váy mà cô đã mua cho chị dâu hai Tống ra.
Chị dâu hai Tống cười đi đến nhận lấy, trong mắt đều là sự biết ơn, cô em dâu của nhà này là người đối xử tốt với cô ta nhất.
Anh hai tống nhìn thấy cô vợ nhà mình được váy len và ví da cầm tay thì trề môi một cái, một gái già trong thôn phải ăn mặc đẹp như vậy làm gì chứ, để cho những thằng đàn ông kia trong thôn nhìn chằm chằm mình hay sao?
Anh ta tuyệt đối không thừa nhận là mình ghen.
Có điều là lời này của anh ta cũng chỉ là suy nghĩ trong lòng của anh ta một chút thôi, không dám nói ra trước mặt, nếu không chắc chắn sẽ bị em gái đánh, anh ta sẽ bị cô con dâu trở nên đanh đá hơn nhiều mắng mỏ.
Chia quà tặng cho mấy người trong nhà xong, Tống Sở lại đưa quà tặng cho nhà của hai bác và nhà của ba người cậu.
Những thứ này đều là những thứ mà cô đã mua ở thủ đô, mấy người trong nhà cũng vui mừng hết sức, có điều là cũng đều lo lắng cô đã chi tiêu quá nhiều giống anh cả Tống, bản thân phải tiết kiệm, cho nên bảo cô lần sau đừng có tốn kém như vậy nữa.
Mấy người trong nhà đều là thật lòng quan tâm đến Tống Sở, hơn nữa cũng không phải là tính tình của người vong ân bội nghĩa và vui vẻ chiếm lợi, cũng vì vậy mà mới có thể mỗi lần cũng sẽ mang quà tặng cho bọn họ.
Người trong thôn dĩ nhiên cũng nhìn thấy Tống Sở cầm bao lớn bao nhỏ đi đến mấy nhà, từng người đều rất hâm mộ.
Trong long bọn họ đều cảm thấy Tống Sở chính là một cô gái tốt, tương đối còn nhớ ân.
Trước kia nhà các cô đều dựa vào phụ cấp của nhà họ Tống và nhà họ Tống giúp đỡ, bây giờ cô có năng lực, mỗi lần trở lại đều mang giúp đỡ, cũng là một loại báo đáp.
Cũng chính là có tình nghĩa vô cùng.
Tống Sở đi đến nhà cuối cùng là nhà của Đường Dân, lúc này còn chưa bắt đầu làm việc, người trong một nhà đều ở đây, đều rất nhiệt tình với cô.
Chào hỏi một lần, Đường Dân kéo Tống Sở qua nói chuyện.
“Sở Sở, gần đây cháu công tác ở tỉnh thành như thế nào?”
Tống Sở cười nói: “Tốt vô cùng ạ.”