Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão (Bản Dịch Full)

Chương 613 - Chương 613. Nhà Họ Tống Bọn Họ Thật Sự Thay Đổi Rồi 2

Chương 613. Nhà họ Tống bọn họ thật sự thay đổi rồi 2 Chương 613. Nhà họ Tống bọn họ thật sự thay đổi rồi 2

Hiện tại Tống Sở chính là niềm kiêu ngạo của cả thôn bọn họ, hơn nữa cuộc sống của một mổ hộ gia đình trong thôn bây giờ cũng đã trở thành thôn phát triển nhất huyện rồi, chuyện này ít nhiều gì cũng là do cô mang tới.

Tống Sở cũng đáp lại sự nhiệt tình của tất cả mọi người,cũng chẳng cảm thấy mới lạ gì cả.

Về đến nhà, anh cả Tống, vợ chồng anh hai Tống và ba đứa trẻ đã chờ.

"Cô, cô đã trở về!" Ba đưa bé vọt tới trước.

Đã lâu không gặp cô nhỏ, các bé đều rất nhớ cô.

Tống Sở cười xoa đầu từng đứa, "Các cháu đều cao hơn rồi."

Ba người tranh nhau biểu hiện ở trước mặt Tống Sở, cứ theo sau Tống Sở như cái đuôi nhỏ.

Anh hai Tống cũng cười lại gần, nói mấy câu buồn nôn: "Em gái, cuối cùng em đã trở về rồi, anh nhớ em muốn chết."

Bởi vì cả hai anh em đều đã thành niên, cho nên bọn họ cũng chỉ là nói mấy câu ngán ngẩm với Tống Sở thôi, chứ hành động vẫn chú ý tới cấp bậc, sẽ không làm ra mấy hành động ôm ấp.

Vẻ mặt Tống Sở đưa tay đẩy anh ta ra, "Anh là nhớ tới quà của em hoặc là muốn nhờ em giúp sắp xếp công việc chứ gì."

Bị nhìn thấu tâm tư, mặt anh hai Tống lại chẳng đối sắc cười nói: "Em gái, lời này của em không đúng rồi, sao anh có thể nhớ thương quà cáp, anh thật sự nhớ em lắm."

Trước đây anh ta cũng không thích sự bất công của mẹ với em gái, nhưng sau này cô thay đổi rất nhiều, thường xuyên bắt nạt anh ta hoặc là nói đánh là đánh, nhưng anh ta thật sự quan tâm tới cô em gái này.

Đã lâu không gặp như vậy, thực ra anh ta cũng có chút nhớ cô, đôi khi anh ta cảm thấy mình không được bình thường.

Nếu để cho Tống Sở biết tâm tư của anh ta, vậy chắc là cô sẽ tặng anh ta hai chữ, douma.

Tống Sở đánh giá, thấy trong lời anh ta nói quả thật có vài phần thật lòng, lúc này mới vuốt cằm nói: "Được, vậy em tin anh một lần."

" Đương nhiên là phải tin rồi."

Anh hai Tống nói xong, ánh mắt liếc tới cái túi trong tay Tống Sở một cái, giơ tay cười hắc hắc nói: "Em gái cực khổ, anh cầm đồ giúp em nhé."

Lần này quay về thôn chỉ có một mình Tống Sở, cho nên quà cáp cô mang về cho người nhà và họ hàng đã đầy cả hai tay, không ít túi lớn túi nhỏ.

Tống Sở: "..." Đã nói là không nhớ thương quà cáp mà?

Nhưng mà cô cũng lười vạch trần anh ta, vứt một cái túi cho anh ta, "Đây là mua cho anh."

"Cô, chúng cháu có quà không?" Đôi mắt của ba đứa bé sáng lên hỏi.

Tống Sở khẽ cười nói: "Ngay cả chú hai / cha các cháu đều có quà, đương nhiên sẽ không bỏ qua các cháu rồi."

Anh hai Tống mới lấy bộ tây trang từ trong túi ra: "..." Có như lấy ví dụ như vậy được à? Ở cái nhà này anh ta thật sự không có nhân quyền.

Vốn dĩ còn muốn nói lại vài câu, nhưng sau khi nhìn thấy bộ tây trang thì mắt cười híp thành một đường, "Em gái, em thật có mắt nhìn, anh thích bộ đồ này."

Từ trước tới nay anh ta chưa từng mặc tây trang, hai tháng trước vào thành phố nhìn thấy người ta mặc thì rất ước ao, nhưng huyện căn bản không bán, có cũng cảm thấy không đẹp, còn rất đắt.

Không nghĩ tới em gái lại mua một bộ nhìn qua rất đẳng cấp làm quà cho anh ta, điều này khiến anh ta rất vui vẻ.

Anh cả Tống hỏi thăm Tống Sở, anh cũng nhớ em gái, nhưng mà lại giấu khá kín, chỉ là lộ ra thần sắc vui vẻ và ngạc nhiên chứ không nói mấy lời buồn nôn kia.

Lúc này cũng mở ra cái túi Tống Sở đưa cho, thấy bên trong là tây trang, anh rất muốn sờ thử nhưng lại sợ làm bẩn.

"em gái, anh và chú hai cũng chỉ làm việc trong thôn thôi, em mua quần áo tốt như vậy cho tụi anh quả thật là lãng phí."

Một bộ tây trang thế này không biết em gái đã phải tiêu hết bao nhiêu tiền, tuy rằng rất thích, nhưng cả ngày anh cũng chỉ làm việc dưới ruộng, cũng tiếc không nỡ mặc.

Đương nhiên, anh vẫn rất vui mừng vì em gái nhớ tới người anh cả này.

Tống Sở còn chưa lên tiếng, anh hai Tống đã trừng mắt nhìn anh, "Đây chính là ý tốt của em gái, cái gì gọi là mua cho chúng ta lãng phí? Đó là lãng phí với anh thôi chứ em thì không lãng phí đâu."

Anh ta còn chuẩn bị lát nữa sẽ thay tây trang đi dạo quan thôn một vòng để khoe khoang đấy, cái ý nghĩ tiếc không dám mặc này từ trước tới giờ chưa từng xuất hiện trong từ điển của anh ta.

Trong lòng anh ta mắng, anh cả quả nhiên là đồ ngốc.

Bình Luận (0)
Comment