Tống Sở suy nghĩ một chút rồi nói: "Em đề nghị anh thi vào trường ở thủ đô, bản thân anh thích ngành quản lý xí nghiệp, có thể lựa chọn quản lý kinh tế chuyên nghiệp hoặc là quản lý công thương chuyên nghiệp."
"Anh có thể ở đây cố gắng nỗ lực học tập một chút trong hai tháng này, tranh thủ thi vào đại học kinh tế và tài chính ở thủ đô, đại học kinh tế thương mại thủ đô hoặc là đại học công thương thủ đô."
Dựa trên độ tiến triển trong học tập và thành tích của anh họ cô, muốn thi vào các trường đại học lớn, có khả năng không quá cao. Còn không bằng định một mục tiêu có thể liều mạng mà thực hiện.
Nhưng mà thi vào mấy trường đại học cô nói cũng không dễ dàng gì, dẫu sao thì cả nước cũng có mấy trăm ngàn thí sinh, tỉ lệ trúng tuyến còn thấp như vậy, phải chịu khó chăm chỉ rất rất nhiều nữa trong hai tháng này thì mới có hy vọng.
Tống Hữu Hoa cũng nghe lọt được lời của cô nói, anh ấy nói: "Được rồi, hai tháng này anh sẽ càng cố gắng đọc sách và ôn tập tài liệu."
Anh ấy chuẩn bị giao chuyện trong khu nuôi dưỡng cho những người khác đi làm trước, chuyên tâm đối phó với việc thi vào trường đại học trước.
Chỉ cần thi lên đại học, anh ấy sẽ từ chức.
Đường Dân vẫn luôn rất coi trọng và tin tưởng cô cháu gái ngoại này của mình, thật ra thì ông ấy cũng nghiên về việc để cho con trai thi để ra ngoài nhìn thấy nhiều cảnh đời hơn.
Bây giờ ông ấy lại càng kiên định với cái ý nghĩ này hơn, cười nói: "Nghe Sở Sở thì sẽ không sai."
Đường Hữu Hoa gật đầu đồng ý, nói: "Tôi cũng nghĩ như vậy."
Tống Sở ngồi một lúc rồi rời đi, ở nhà một đêm rồi trở về huyện thành ngay trong ngày hôm đó.
Sau đó anh hai Tống đi tìm cậu để xin nghỉ phép, mặt dày mày dạn đi theo về huyện thành cùng.
Về đến nhà ở huyện thành, Tống Sở cũng không nhàn rỗi, lại lấy bài thi cấp hai, cấp ba ra lật qua lật lại xem một chút.
Chuẩn bị lấy phần mở đầu của mỗi một khoa mục do mỗi người sửa sang lại một phần trong tài liệu ôn tập làm kiểu mẫu.
Buổi tối anh tư Tống trở về, lập tức khoe khoang các loại với anh hai Tống, anh ta không chỉ muốn tham gia đi bán tài liệu ôn thi vào trường đại học mà em gái còn phải đưa anh ta đến thủ đô để bàn chuyện làm ăn, điều anh ta đi đến một xưởng lớn ở tỉnh để anh ta rèn luyện trong nửa năm, sau đó thì anh ta phải đi lên thủ đô để làm việc lớn.
Nói đến mức hai mắt anh hai Tống đều đỏ, không phải vì sự kích động cao hứng của em trai, mà là hâm mộ ghen tị đến đỏ mắt.
Sau đó dung một bộ dạng đáng thương nhìn Tống Sở, giọng nói cũng ủy khuất: “Em gái, em thiên vị. Chú tư và em là anh em sinh đôi, em cứ như vậy mà thiên vị chú ấy.” Anh ta càng nghĩ thì càng tủi thân và buồn bã.
Anh tư Tống bĩu môi với anh ta một cái, kiêu ngạo mà hơi hấc cầm lên một chút, nói: "Đương nhiên, ai bảo em và em gái cùng nhau lớn lên ở trong bụng mẹ lại một trước một sau chui ra ngoài, em ấy không thiên vị em thì thiên vị ai đây?"
Tống Sở: "..." Cô lại cứng họng không nói nên là.
Nếu không phải là anh hai Tống không đánh lại được anh tư Tống, lúc này đã muốn đấm thẳng vào trên mặt tên này một đấm, thật là quá đáng ghét.
Anh ta trừng mắt nhìn anh tư Tống một cái, oan ức kéo kéo cánh tay của Tống Sở mà lắc lắc, nói: "Em gái, trước đây em đã nói là sẽ đưa anh đến thủ đô."
“Đưa, đưa, đưa, đều đưa tất cả đi hết.” Tống Sở đẩy tay của anh ta ra, người này thật sự là quá đủ rồi.
Anh hai Tống lập tức không biết xấu hổ mà tiến lại gần, nói: "Em gái, vậy sao em lại dẫn anh đi đến thủ đô làm gì vậy? Hay là lần này em dẫn anh đi chung di thấy một chút cảnh đời đi?"
"Hơn nữa thầy đã trở về thủ đô. Anh rất nhớ thầy. Thầy ấy cũng nói rằng nếu anh có cơ hồi thì đến thủ đô gặp thầy ấy đó."
Lớn như vậy mà anh ta thậm chí còn chưa ra đến tỉnh đó.
Mà chú tư người này, chẳng những đi theo em gái ra khỏi tỉnh mà lúc này còn muốn đi theo đến thủ đô, thật là quá khinh người.
Năm ngoài thầy của anh ta cũng đã được sửa lại án sai và trở về thủ đô, anh ta ngày ngày ở lại trong thôn, anh ta thật là rất không mùi không vị.
Tống Sở im lặng trừng mắt nhìn anh tư Tống một cái, chính là do người này khoe khoang mà mới gây ra chuyện này.
Anh tư Tống rụt rụt cổ, biết mình sai nên anh hai tìm cớ lôi kéo cô em gái.
“Em gái, em cứ nói có dẫn theo anh hai của em đi cùng không.” Anh hai Tống làm bộ không thấy ánh mắt tụng kiện của hai người, không thuận theo mà còn không buông tha, cứ quấn lấy Tống.
Tống Sở suy nghĩ một chút rồi nói: "Được rồi, lần này cũng đưa anh theo đi cùng."
Chỉ dẫn cái người không đáng tin cậy này đi nói chuyện đương nhiên là không được, anh ta cũng không giỏi việc này, nhưng mà lại là có thể ném người cho ông Triệu.