Một bữa ăn cơm mà chủ khách đều rất vui mừng, mặc dù ban đầu ba người Kiều Nạp Tư đũa cũng không cầm được.
Sau khi dùng bữa ăn xong, Cố Việt lái xe đưa người trở về khách sạn.
Jacques quấn lấy Tống Sở để hỏi xin số điện thoại, còn muốn nói cho cô biết số điện thoại cố định của phòng mình, để cho cô nhất định phải liên lạc với phòng thí nghiệm.
Tống Sở đương nhiên là sẽ không từ chối.
Sau khi ba người Kiều Nạp Tư trở lại khách sạn, thì gặp không ít người tới ngồi xổm.
Lần này, không chỉ có người muốn mua dây chuyền sản xuất và thiết bị mà còn có cả những người từ các xí nghiệp chế thuốc và sở nghiên cứu, trường đại học.
Đừng thấy Kiều Nạp Tư và Jacques ở trước mặt Cố Việt và Tống Sở đều bày ra một vẻ tính tình tốt, đó là bởi vì cho phép năng lực của hai người, cần kỹ thuật trong tay của hai người.
Nhưng đối mặt với những người khác thì cũng chưa chắc sẽ có thái độ tốt như vậy, rất lạnh lùng mà trực tiếp từ chối chuyện hẹn gặp, còn căn dặn dặn dò công khai, không muốn lại bị gọi điện thoại cố định của phòng thí nghiệm riêng.
Còn có người muốn tiến lên dây dưa, nhưng lại đều bị những người phía trên đặc biệt ngăn cản lại.
Sau khi phía trên cũng hiểu rằng bây giờ cởi mở, các xí nghiệp lớn và công ty tư nhân rất khao khát kỹ thuật và thiết bị, nhưng cũng không thể dây dưa, làm phiền lòng các thương nhân nước ngoài mà để lại ấn tượng xấu được.
Ở bên kia, sau khi Cố Việt và Tống Sở về nhà chưa được bao lâu, quả nhiên đã có người tới thăm hỏi, điện thoại cứ một khắc lại vang lên một lần.
Bây giờ Cố Việt cảm thấy tương đối đau đầu, nhiều người tìm anh như vậy, cũng không thể thay phiên sắp xếp để cho Kiều Nạp Tư hẹn gặp mặt mà đúng không?
Nói như vậy, anh cảm thấy có lẽ sau này Kiều Nạp Tư cũng sẽ không muốn đến thủ đô lại lần nào nữa.
Nhưng rất nhanh Tống Sở đã nảy ra một ý tưởng cho anh.
Tiếp đó, người đến nhà thăm hỏi, anh để cho bảo vệ gác cổng cản lại, chỉ bảo đối phương để lại tên và cách thức liên lạc thôi.
Gọi điện thoại tới anh cũng nhận, khéo léo từ chối lời thỉnh cầu của những người này như cũ, nhưng mà vẫn là giữ lại một ít đường sống, để cho đối phương lưu lại dãy số và điện thoại.
Cũng từng người hỏi thăm một chút, các loại vấn đề như đối phương muốn mua thiết bị gì với thương nhân nước ngoài. Anh cũng dùng bút mà ghi chép lại.
Điện thoại vẫn cứ liên tục vang đến tận chạng vạng tối rồi mới dần dần ngừng nghỉ, Cố Việt mệt mỏi ngồi ở trên ghế sô pha.
Tống Sở đứng ở phía sau lưng anh rất quan tâm ân cần, giơ tay lên xoa bóp bả vai và đầu cho anh, nói: "Người muốn anh làm trung gian giới thiệu cũng quá nhiều đấy."
"Đúng vậy! Đây vẫn chỉ là một phần thôi đó. Có thể tưởng tượng được là có biết bao nhiêu người đang muốn tìm Kiều Nạp Tư và Jacques." Cố Việt thở dài.
Đây cũng không phải là chuyện gì tốt mà ngược lại sẽ khiến cho người ta có chút đau lòng, nếu như bọn họ có kỹ thuật và dụng cụ, cũng thuộc về đại vị dẫn đầu, mọi người cần gì phải đi tìm các loại thương nhân nước ngoài để xin mua.
Nhưng mà chuyện này cũng càng khiến cho anh hạ quyết tâm phải tạo ra nhiều đột phá về kỹ thuật và kỹ thuật mới một chút, tương lai cũng sẽ khiến cho thương nhân nước ngoài tới xin mua.
“Trước mắt chúng ta đưa lên phần tài liệu kia đã, anh nghe ông nội nói phía trên đã để cho người khai triển nghiên cứu gần một năm, có lẽ không tới bao nhiêu năm nữa, chúng ta đã có thể có rất nhiều phương diện kỹ thuật vượt qua nước ngoài.” Anh nói.
Tống Sở gật đầu đồng ý, nói: "Đó là điều chắc chắn, bị áp chế và tụt hậu lại phía sau cũng chỉ là nhất thời thôi."
Đời sau, cho dù là ở phương diện nào thì chúng ta cũng đề sẽ rất mạnh.
"Ngoài những người tìm Kiều Tư Nạp và Jacques cũng nhờ anh làm trung gian giới thiệu hết sao?" Cô hỏi.
Tống Sở nhắm hai mắt lại, tận hưởng sự xoa bóp của Tống Tiểu Sở nhà mình, nói: "Đúng vậy, không chỉ người phụ trách của hai xưởng chế thuốc lớn ở thủ đô gọi điện thoại tới, mà ngay cả mấy xưởng chế thuốc khác ở tỉnh cũng muốn nhờ anh giúp làm trung gian giới thiệu."
"Bọn họ cũng không hoàn toàn hướng về phía dây chuyền sản xuất. Trọng tâm của hầu hết mấy xưởng thuốc thật ra lại chính là muốn nói chuyện thay mặt chế biến."