Mặc dù trong nước có không ít xưởng chế thuốc không có dây chuyền sản xuất hoàn chỉnh nhưng việc sản xuất chế biến đơn giản một chút thuốc thì cũng không thành vấn đề.
Nếu như là trúng thầu công ty nước ngoài chế thuốc thay mặt chế biến, đối với những người đó mà nói cũng là một nghiệp vụ rất lớn, cũng không cần bỏ tiền mua dây chuyền sản xuất và dụng cụ hay gì nữa.
Đương nhiên, căn cứ vào tình hình hiện tại, cũng có thể coi đó là một đường ra, có thể mang lại lợi ích cho xưởng chế thuốc.
CHẳng qua là nếu như cứ ôm cái suy nghĩ biện pháp như vậy, rồi cũng làm như vậy, thì tương lai hoàn toàn đều bị thị trường đào thải hết.
Tống Sở gật đầu một cái, nói: "Nếu như quả thật có thể bắt lại công ty thuốc men Trại An Đặc thay mặt chế biến làm ăn, đối với xưởng chế thuốc mà nói thì cũng vẫn tương đối có lợi, nhưng mà bọn họ nghĩ cũng quá đơn giản một chút rồi."
"Công ty Trại An Đặc là một công ty chế thuốc cao cấp như vậy, muốn tìm xưởng chế thuốc thay mặt chế biến, dây chuyền sản xuất và dụng cụ nhất định phải yêu cầu không thể quá lạc hậu, neus không dược liệu có thể sẽ bị ảnh hưởng, ngược lại cái mất nhiều hơn cái được."
"Trước mắt, ưu thế lớn nhất của các xưởng lơn thay mặt trong nước ở trên thế giới chính là sức lao động tương đối rẻ. Mặc dù Jacques ở công ty tương đối có quyền lên tiếng nhưng anh ta cũng không phải là làm bên tiêu thụ, cho nên sẽ không đi để ý đến loại ưu thế này, ngược lại sẽ rất bắt bẻ về quá trình sản xuất chế thuốc."
“Cho nên em cảm thấy đoán chừng là không có một xưởng chế thuốc nào có thể thỏa mãn yêu cầu của anh ta đâu.” Sau khi trải qua cuộc trò chuyện phiếm hơn một tiếng đồng hồ, cô vẫn phần nào hiểu được tính tình của Jacques.
Đây là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, chuyện gì cũng cố đạt được làm được tốt nhất, vô cùng kén chọn.
Cố Việt thở dài, nói: "Đây cũng là điều mà trước mắt chúng ta không thể nào tránh khỏi được."
"Chờ em bên này giới thiệu dây chuyền sản xuất hoàn chỉnh, anh sẽ lập tức tập trung vào nghiên cứu một chút, sau đó phối hợp với các sách và tài liệu liên quan trong phòng thí nghiệm, chúng ta tranh thủ chế tạo ra một dây chuyền sản xuất chế thuốc hoàn chỉnh của riêng mình và một ít dụng cụ đúng đầu."
Mặc dù anh bây giờ cũng không biết về dụng cụ chế thuốc, nhưng mà phòng thí nghiệm trong không gian có tài liệu liên quan, cộng với việc phân tích và nghiên cứu vật thật cẩn thận, anh tin tưởng rằng vẫn có thể tạo ra được.
Chính là có thể mất rất nhiều thời gian và công sức hơn, trong đó đoán chừng cồn phải cải tiến không ít các loại tài liệu.
Nhưng mà như vậy cũng là đáng giá thôi, Tống Tiểu Sở nhà anh không cần phải bận tâm về những vấn đề như vậy nữa, sau đó cô có thể yên tâm làm nghiên cứu mà mình thích.
Tống Sở cúi đầu, tiến tới hôn lên mặt anh một cái: “Em ủng hộ anh, sau này việc cải tiến dụng cụ thành mới trong phòng thí nghiệm của em đều dựa vào anh, học thần Cố nhà em là giỏi nhất!"
Trong lĩnh vực nghiên cứu và thiên phú về máy móc cơ khí, thì học thần Cố là rất vô cùng cừ khôi.
Trong mắt Cố Việt lộ ra ý cười, nói: "Chỉ cần em vui vẻ là tốt rồi!"
Ông nội Cố và cha Cố tan làm hơi muộn, nhưng mà vẫn là cùng trở về ăn cơm.
Hôm nay Hoắc Dao có chút việc, cơm nước xong mới lại đến ở.
Mấy ngày nay Tống Sở tương đối bận rộn, cho nên không có cách nào cùng Hoắc Dao đi ra ngoài chơi, đối phương bày tỏ đã hiểu, buổi tối sẽ đến ở, ban ngày lại về nhà hoặc là đi ra ngoài.
Lúc ăn cơm, ông nội Cố hỏi chuyện giữa hai người Cố Việt, nghe nói cả hai người đều có nắm chắc, cũng không có nói thêm cái gì nữa.
Chuyện xảy ra ngày hôm nay, ông ấy cũng đã biết, còn gặp phải hai người bạn già, hướng về phía ông ấy mà một phen khen ngợi cháu trai các loại, khiến cho tâm tình ông ấy rất tốt.
Nhưng trực tiếp chủ động mời thương nhân lớn về máy móc ở nước ngoài tới thủ đô để nói chuyện làm ăn, trước mắt chỉ có cháu trai của ông ấy làm được thôi.
Cơm nước xong, ông nội Cố và cha Cố đế thư phòng thảo luận truyện, Cố Việt kéo Tống Sở đi dạo ở gần đó.
Trở về thì lặp tức gặp phải Quốc Kiến Quân dẫn khoa trường kỹ thuật của xưởng cơ giới tới thăm.
Trước đó đã liên lạc qua điện thoại rồi, thời gian này cũng là đã giao hẹn, cho nên mới tình cờ gặp phải nhau như vậy.
“Chú Quốc, mời hai người ngồi!” Sau khi vào cửa nhà, Cố Việt dẫn bọn họ đến phòng khách.