Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão (Bản Dịch Full)

Chương 642 - Chương 642. Gấp Gáp Quá Rồi 1

Chương 642. Gấp gáp quá rồi 1 Chương 642. Gấp gáp quá rồi 1

Theo như Quốc Kiến Quân hiểu về Cố Việt, thì nếu anh đã hứa, thì sau cùng khả năng thành công là rất lớn.

Thật ra thì cho dù cuối cùng có không thành công, thì với sự bằng lòng giúp đỡ hiện tại của Cố Việt, ông ấy cũng sẽ ghi nhớ phần ân tình này.

Trước đó, không phải là ông ấy không nghĩ tới việc đi tìm những người khác, mà là vì bên phương cũng không thể làm gì được, không thì không chịu giúp làm trung gian, khó nhất là giúp người khác đang gặp nạn.

Cố Việt đứng lên đỡ ông ấy: “Chú Quốc, chú không cần phải khách khí như vậy.”

“Vậy bên chúng tôi muốn một cuộc gặp riêng với Jonas để đàm phán được không?" Quốc Kiến Quân rất tin tưởng Cố Việt nên ông ấy mới hỏi ý kiến của anh.

Cố Việt hiểu ý của ông ấy.

Anh trả lời: “Hôm nay người tới gặp tôi và gọi điện thoại nhờ tôi giúp rất nhiều, chắc hẳn chú Quốc cũng biết.”

“Vậy nên tôi dự tính nói với Jonas thống nhất tìm một địa điểm để tổ chức cuộc gặp mặt liên quan tới việc nhập dây chuyền sản xuất, tất cả các nhà máy ở trong nước có nhu cầu về phương diện này đều có thể tới tham gia.”

“Sau đó mọi người sẽ tới cạnh tranh dây chuyền sản xuất mà tôi có được.”

Anh nói một cách đầy hàm ý sâu xa: “Nhà máy cơ giới ở thủ đô không chỉ là nhà máy cơ giới lớn nhất, mà còn là nhà máy có thực lực nhất, vậy nên việc giành được dây chuyền sản xuất, hy vọng vẫn còn rất lớn.”

Anh sẽ giúp bên nhà máy cơ giới thủ đô giành được hai dây chuyền sản xuất hoàn chỉnh, ngoài việc có quan hệ khá tốt với xưởng trưởng Quốc, cũng ngoài việc đáp lại ân huệ trước đây, quan trọng là anh khá xem trọng thực lực của nhà máy cơ giới thủ đô.

Nếu không thể nhập được dây chuyền sản xuất, không thể phát huy hết tác dụng, vậy thì quá lãng phí.

Còn về phần cho những nhà máy khác tới tham gia buổi gặp mặt và đàm phán chung, không phải là để cho mấy người đó vất vả tới đó mà không nhận được gì, mà là chuẩn bị cho mỗi người một cơ hội cạnh tranh, cố gắng nhập nhiều dây chuyền sản xuất và trang thiết bị mới.

Hoặc cố gắng gia công linh kiện đời sau cũng không tồi, chỉ cần thương lượng hợp đồng gia công đời sau, thì sau này có thể thảo luận về vấn đề dây chuyền sản xuất rồi.

Quốc Kiến Quân cảm thấy đối mặt Cố Việt, bọn họ đúng là già thật rồi, nhìn nhận vấn đề toàn diện hơn, thông suốt hơn.

“Được, chỉ cần cậu cho chúng tôi cơ hội này, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng cạnh tranh để giành được dây chuyền sản xuất.” Ông ấy gật đầu và nhìn anh với ánh mắt mắt cảm kích.

Với thực lực của nhà máy bọn họ, ông ấy vẫn tin, hơn nữa còn có sự giúp sức của Cố Việt, nên họ thật sự có thể thành công trong việc nhập được dây chuyền sản xuất.

Vừa nghĩ đến đây thì ông ấy lập tức cảm thấy ông ấy có thể cho người ở trong xưởng một câu trả lời rồi.

Bọn họ nói chuyện thêm một lúc, thì hai người Quốc Kiến Quân rời khỏi nhà họ Cố với một nụ cười mãn nguyện.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tống Sở và Cố Việt đang ăn sáng thì chuông điện thoại vang lên.

Cố Việt nhận cuộc gọi, sau đó anh nói với Tống Sở: “Là cuộc gọi của Jacques, anh ta muốn tìm em.”

Tống Sở buông đũa xuống, rồi nghe điện thoại: “Jacques, sớm như vậy đã có chuyện gì?”

Bên kia truyền tới giọng điệu hưng phấn của Jacques: “Tống, khi nào chúng ta đi tới phòng thí nghiệm?”

Tống Sở: “...” Bây giờ mới hơn bảy giờ sáng, người này cũng gấp gáp quá rồi.

“Tôi và thầy đã hẹn từ chín giờ đến mười một giờ, còn định để cho các anh nghỉ ngơi thêm chút, rồi mới liên lạc với anh đây.” Cô trả lời.

Jacques lập tức nói: “Không cần nghỉ ngơi nhiều đâu, tối hôm qua chúng tôi đã nghỉ ngơi rất tốt rồi, bây giờ có thể tới ngay.”

“Bên tôi còn đang ăn sáng, anh với Jonas cũng ăn chút gì đó ở khách sạn trước đi, chúng tôi sẽ đón hai người tại khách sạn vào tám giờ rưỡi.”

Theo kế hoạch ban đầu của Tống Sở là cô sẽ tới đó sau chín giờ, nào ngờ đâu đối phương lại không đợi được như vậy.

“Được, vậy chúng tôi chờ cô.”

Tống Sở cúp điện thoại và quay về bàn ăn để ăn tiếp.

Anh tư Tống mở miệng hỏi cô: “Em gái, hôm nay anh đi theo hai em tới phòng thí nghiệm luôn?”

Tống Sở gật đầu: “Phải, anh đi với bọn em, mà anh cũng không cần phải làm gì, chỉ cần nhìn em và Cố Việt kết giao và bàn chuyện làm ăn với những người thương nhân nước ngoài như thế nào là được.”

Bình Luận (0)
Comment