Anh tư Tống tỏ ra đáng thương mà nói: “Nhưng hai em nói chuyện, anh nghe không hiểu.”
Tống Sở liếc anh ta một cái: “Ai bảo anh không chịu chăm chỉ học tập, bây giờ anh biết mình nghe không hiểu? Sau này anh làm chủ xí nghiệp lớn rồi, lúc đi bàn chuyện làm ăn mà nghe câu gì cũng không hiểu, lỡ như anh bị gài bẫy thì biết làm thế nào?”
Dĩ nhiên, thật ra thì sau này có rất nhiều chủ xí nghiệp đi ra ngoài bàn chuyện làm ăn dẫn theo người phiên dịch, nhưng mà trước mắt cứ kích anh tư.
Anh tư Tống rụt cổ lại: “Vậy sau khi quay về, anh sẽ bắt đầu học ngoại ngữ ngay, được chưa?”
Nghe lời em gái anh ta nói, sau này anh ta sẽ được đào tạo thành chủ xí nghiệp số một số hai cả nước, nếu mai sau anh ta đi ra ngoài bàn chuyện làm ăn với người nước ngoài mà không hiểu người ta nói gì thì cũng không hay lắm.
Vì vậy anh ta quyết định lúc trở về sẽ chăm học ngoại ngữ, sau này không chỉ để nghe hiểu, mà còn để tự mình nói.
Tống Sở cũng không ngờ tùy tiện kích như vậy mà anh tư đã vào lối.
Thế là cô nhìn về phía anh với ánh mắt khá dịu dàng: “Vậy thì được, chúng ta là anh em sinh đôi, em thông minh như vậy, học gì cũng là vừa học đã hiểu, chắc chắn anh cũng có thể.”
Anh tư Tống cảm thấy câu này của cô rất đúng, bọn họ là anh em sinh đôi, em gái xuất sắc như vậy, thì anh ta cũng sẽ không hề kém cạnh.
“Được, trong năm nay anh sẽ thành thạo một ngoại ngữ, nhất định anh sẽ đạt được một thành tựu.” Anh ta ưỡn ngực lên và nói.
Cố Việt khẽ cười, nói: “Vậy để em đưa cho anh một cái máy ghi âm, đến lúc đó anh cứ nghe nhiều cuốn băng có tiếng nước ngoài vào, nó sẽ giúp anh rất nhiều đấy.”
Đôi mắt của anh tư Tống sáng lên: “Em rể, cảm ơn em rất nhiều.”
Lúc trước, khi anh ta thấy có người ở trong thành phố sử dụng máy ghi âm là anh ta đã muốn có được một máy, đáng tiếc là anh không có đủ phiếu và tiền.
Bây giờ được em rể đưa thì quá tốt rồi.
Cố Việt cười: “Người một nhà với nhau, anh không cần khách khí!”
“Ha ha, đúng đúng, chúng ta là người một nhà với nhau, không cần khách khí.” Anh tư Tống lập tức gật đầu.
Ăn sáng xong, ba người lái xe đi đón Jonas và những người khác.
Mặc dù lúc này còn sớm, nhưng đã có người tới đợi ở đó.
Thấy Cố Việt tới, có người mặt dày tiến tới, tự giới thiệu bản thân mình, rồi nhờ anh giúp giới thiệu mình với Jonas hoặc Jacques.
Hiển nhiên là Cố Việt không thể nào giới thiệu giúp anh ta vào lúc này rồi, dẫu sao thì ngày hôm qua anh cũng đã khéo léo từ chối những người tìm tới cửa.
Nhưng anh cũng bảo những người này ghi lại tên và phương thức liên lạc của họ lại, sau đó anh khéo léo nói với bọn họ rằng bản thân sẽ giúp họ có một cơ hội được gặp hai người kia.
Những người đó ai cũng đều rối rít ngỏ lời cảm ơn, có người còn muốn nhét phong bì tiền vào tay Cố Việt nhưng lại bị anh trầm mặc từ chối.
Vừa mới giải quyết xong đám người vây quanh thì Jonas và những người kia cũng bước tới.
Jacques vừa thấy Tống Sở thì lập tức đi tới trước mặt với vẻ rất nhiệt tình, anh ta định nâng tay cô lên rồi đặt một nụ hôn lên đó.
Nhưng vừa mới đưa tay ra thì anh ta đã bị Cố Việt nắm lại: “Ngài Jacques, ở bên chúng tôi chỉ phổ biến kiểu bắt tay thôi.”
Jacques có hơi sững sờ, đây cũng là lần đầu tiên anh ta tới Trung Quốc, cho nên cũng không quen với lễ nghi ở bên đây.
Vì vậy anh ta đã bắt tay với Cố Việt một cái: “Hóa ra là như vậy, xin lỗi!”
“Anh với Tống là vợ chồng sao?” Cho dù anh ta có không nhạy bén đi nữa, thì hiện tại anh ta cũng nhìn ra được là mối quan hệ giữa Cố Việt và Tống Sở không đơn giản.
Cố Việt thấy anh ta cũng còn biết điều nên anh đã mỉm cười, buông tay ra và nói: “Cô ấy là vị hôn thê của tôi.”
“Tôi đoán ra hai người là một đôi ngay, nhìn hai người rất xứng đôi với nhau.” EQ của Jacques không thấp, anh ta lập tức khen họ một câu.
Sau đó lại nhìn Tống Sở với vẻ mặt tươi cười, nói: “Tống, tôi chúc phúc cho hai người.”
“Cám ơn!” Tống Sở gật đầu với anh ta một cái.