Anh ta dám khẳng định, Tống Sở nhất định đã đào một cái bẫy ở phía trước rồi, chỉ đợi Jacques tự mình nhảy vào thôi.
Nhưng mà xét thấy biểu hiện lúc nãy của tên đồng đội heo này, anh ta sẽ để đối phương hả hê cái đã, lát nữa có bản lĩnh thì đừng khóc, anh ta nhất định sẽ không nhắc trước đâu.
Dù sao bọn họ cũng là bạn tốt, muốn nhảy hố thì mọi người cùng nhau đào, hừ hừ!
Cố Việt sung sướng bật cười, "Cảm ơn Jonas đã khen ngợi bạn gái tôi."
Tống Tiểu Sở nhà anh ngoại trừ nghiên cứu khoa học rất lợi hại ra, am hiểu nhất chính là đàm phán, lấy lí thu phục người.
Nghe phiên dịch nói xong, lúc này Tống Ích cũng rất tán thành.
Ông cười nói với Tống Sở, "Tiểu Tống, tôi cảm thấy đề nghị của ngài Jonas rất tốt, hay là cô suy nghĩ tới việc đến bộ đối ngoại của chúng tôi làm việc đi?"
Bộ đối ngoại của bọn họ rất cần nhân tài thế này!
Nhìn xem, trước đây những cấp dưới của ông đều điêu đứng trước thương nhân nước ngoài, nhưng bây giờ lại có người có thể khiến những con người ưu việt này điêu đứng, quả thực đúng là quá thoải mái.
Trước đây ông đã từng nghe ông Lộ khen Tống Sở, ông vốn chỉ nghĩ đó là một người trẻ tuổi miễn cương coi là ưu tú thôi.
Nhưng chính mắt nhìn thấy cô lôi kéo người nước ngoài, thủ đoạn cao minh, làm sao nắm trong tay tiết tấu của buổi đàm phán, thật sự khiến ông mở rộng tầm mắt.
Người này sao có thể là người trẻ tuổi miễn cưỡng được xem là ưu tú chứ, người này thật sự quá ưu tú, đúng là chế tạo nhân tài cho Bộ đối ngoại của ông!
Cũng bởi vậy trước tiên bèn dựa vào Jonas để đào nhân tài.
Tống Sở vẫn chưa trả lời, một giọng nói hùng hồn truyền tới, "Bộ trưởng Tống, ông ở đây đào học trò của tôi, đã suy nghĩ tới cảm xúc của tôi chưa?"
Lời này chỉ là đùa giỡn, nhưng lại mang theo vài phần kiêu ngạo và khoe khoang.
Mọi người nhìn qua, chỉ thấy ông Ngụy dẫn theo vài học trò đang đứng cách đó không xa, lúc này mới phản ứng lại, bọn họ nghe hai người Tống Sở giao đấu với Jonans, vậy mà nhanh như vậy đã tới phòng thí nghiệm rồi.
Tống Ích hiển nhiên là quen biết ông Ngụy, nhìn dáng vẻ chắc là khá thân.
"Ha ha, ông Ngụy à tôi đây cũng chỉ là cầu hiền nhược khát, không biết ông có thể để cho người học trò này mới Bộ đối ngoại của chúng tôi phát huy không?" Tống Ích cũng sẽ không ngại, vì đoạt người mà ông liều mạng.
Ông Ngụy phát hiện học sinh quá ưu tú, có đôi khi thường xuyên bị đào đi cũng là một loại phiền toái.
"Học trò này của tôi là một hạt giống tốt trên lĩnh vực nghiên cứu, tới Bộ đối ngoại của ông thì quá lãng phí, cho nên ông đừng có phía sức nữa." Ông ấy biết kế hoạch tương lai của Tống Sở, cho nên mới nói vậy.
Tống Ích cười nói: "Lời này của ông, tôi lại nghĩ, với năng lực và tài cán của Tống Sở, tới Bộ đối ngoại của chúng tôi mới là nơi có thể phát huy tốt nhất."
"Tiểu Tống, Cô cảm thấy thế nào?" Ông lại hỏi ngược Tống Sở.
Tống Sở cười từ chối, "Bộ trưởng Tống, trước mắt tôi tạm thời không có dự định đổi công việc, cho nên xin lỗi."
Tống Ích mặt không đổi sắc cười nói: "Hiện tại tạm thời không không có dự định cũng không sao, nếu như sau này muốn đổi công việc thì có thể trực tiếp tới tìm tôi."
Nhân tài như vậy, không đào được đối với Bộ đối ngoại mà nói thì quá đáng tiếc, ông phải cố gắng một chút.
"Nếu như tương lai có ý này, tôi sẽ suy tính." Tống Sở nể tình gật đầu.
Quý Hải Phong chứng kiến toàn bộ quá trình cười khổ, anh ta cũng muốn đục khoét nhân tài, xem ra hy vọng không lớn.
Giờ này khắc này mới có thể hiểu được tâm trạng khi cấp trên của anh ta tự mình gọi điện cho Thịnh Thanh Dương muốn người rồi.
Trước đó bọn họ thực sự đã xem thường Tống Sở, cô chính là kiểu nhân tài nơi nào cần thì hoàn toàn có thể ở lại đó, Bộ kinh tế của bọn họ cũng rất cần!
Ngoại trừ hai người ra, những người đi theo cũng vô cùng bội phục.