Quốc Kiến Quân phát hiện tối ngày hôm qua nghe Cố Việt giới thiệu và khen ngợi Tống Sở, vậy cũng là chuyện nhỏ thôi, phải tận mắt chứng kiến mới biết, cô gái nhỏ này lợi hại đến mức nào.
Khó trách cụ ông Cố và Cố Vũ Thành cho phép Cố Việt có đối tượng như vậy.
Nếu đổi thành con trai ông ta có mang về một người yêu như vậy, ông ta cũng sẽ cho phép và sẽ rất thích!
Hôm qua Quốc Kiến Quân đã gặp Tống Sở, cũng biết một ít tình cảnh của cô cũng xúc động như vậy. Chớ nói chi là những người khác đi tới cùng, cảm giác kinh ngạc đó càng mãnh liệt hơn.
Những người hôm nay tới đây này cũng có không ít người có con gái cũng còn lớn hơn Tống Sở, nhưng đem đi so sánh, vậy thì bọn họ thật sự là chỉ muốn ngồi chồm hổm xuống một xó xỉnh mà khóc.
Những thằng nhóc hư hỏng, những đứa con gái ngỗ nghịch đó, lúc này còn không biết cùng ai chạy đến thôn quê hoặc là xem phim đi chơi gì đó rồi, mà Tống Sở người ta lại thao thao bất tuyệt một tràn ngoại ngữ lưu loát, dỗ những thương nhân nước ngoài kiêu ngạo này đều thành dáng vẻ bị rung rinh hết.
Không có cách nào so sánh được, hoàn toàn không thể nào so sánh được, khoảng cách chênh lệch không phải lớn đến như vậy.
Khó trách lại có thể trở thành đối tượng của Cố Việt, lấy thân phận là một cô gái thôn quê bước vào cửa nhà họ Cố, người này hoàn toàn dựa vào chính năng lực của bản thân mình.
Thật ra thì đừng nói là bộ trưởng Tống, ngay cả bọn họ cũng muốn đào người.
Chỉ tiếc là, bộ ngoại giao cũng đào không được, bọn họ thì lại càng không đùa nổi.
Sau khi Tống Sở và Tống Ích nói xong, tiến lên mấy bước đứng ở bên cạnh ông cụ Ngụy, giới thiệu cho Kiều Nạp Tư và Jacques: "Vị này chính là ông Ngụy thầy của tôi, ông ấy là chuyên gia nổi tiếng ở phương diện chế thuốc sinh học."
Kiều Nạp Tư cũng không phải là làm chế thuốc sinh học, nên đương nhiên là cũng không quen biết ông Ngụy, nhưng lại không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của ông ta.
Ông ta dẫn đầu cười và bắt tay với ông Ngụy một cái, nói: "Từ lâu đã nghe nói ông Ngụy đây rất lợi hại ở phương diện chế thuốc, hôm nay lại có thể gặp tận mặt, thật là quá may mắn."
"Cũng khó trách lại có thể bồi dưỡng nên được một nhân tài Tống Sở ưu tú tới như vậy."
Jacques, người vừa mới định tiến lên chào hỏi: "..."
Tên khốn này đã cướp mất những gì anh ta muốn nói, thật đúng là không biết xấu hổ.
Nếu không phải có nhiều người như vậy ở ngay trước mặt, anh ta thật sự rất muốn kéo cổ áo của bạn tới mà hỏi một chút, cậu thật sự biết người ta sao? Ông ấy mới không them tin đâu.
Ngoại ngữ của ông Ngụy cũng rất lưu loát, cười nói: "Ngài Kiều Nạp Tư khen nhầm rồi. Tôi cũng rất vui khi có thể gặp được mọi người."
Lúc này Jacques vừa mới tiến lên, cũng hữu mô hữu dạng bắt tay với ông Ngụy một cái, nói: "Xin chào ngài Ngụy, tôi là Jacques Rousseau, chuyên gia chế thuốc của công ty Trại An Đặc, hôm nay rất hân hạnh được gặp ông, tôi rất yêu thích Tống Sở, học trò của ông."
Ông Ngụy không ngờ tới hai thương nhân nước ngoại lại nhiệt tình với mình như vậy, cũng đoán được là nhìn thấy lợi ích ở trên người của học sinh nhà mình.
Ông ấy mỉm cười rồi bắt tay với Jacques một cái, nói: "Tôi cũng rất hân hạnh khi được gặp ông. Nếu có cơ hội thì chúng ta có thể trao đổi với nhau nhiều hơn một chút.”
Hiện tại ngành chế thuốc sinh học ở trong nước tương đối lạc hậu, sau khi ông ấy được sửa lại án sai trở về vẫn luôn ở thủ đô, còn chưa có đi ra ngoài, cho nên hiểu biết về một ít tình hình của chế thuốc sinh học quốc tế hiện tại chủ yếu đều là từ tạp chí và tin tức các loại.
Jacques là một chuyên gia chế thuốc của công ty Trại An Đặc, vì vậy nhất định là rất hiểu biết tình hình của chế thuốc sinh học quốc tế, ông ấy phải tìm cơ hội để thăm hỏi với người này nhiều hơn.
“Không thành vấn đề, tôi cũng muốn trao đổi với mọi người nhiều hơn một chút.” Jacques không chút do dự mà gật đầu nói.
Tống Sở lợi hại như vậy, thầy của cô chắc chắn cũng sẽ không thua kém.
"Thầy, mới vừa rồi ở khách sạn chúng ta đã gặp phải bộ trưởng Tống bọn họ, bọn họ cảm thấy rất hứng thú với thí nghiệm mà chúng ta sẽ thực hiện, vì vậy cùng tới theo muốn nhìn một chút, mọi người bên này có tiện hay không ạ?" Tống Sở mở miệng hỏi.
Đây là một loại nhắc nhở và giải thích với thầy, dù sao ngày hôm qua lúc gọi điện đến, cô chỉ nói dẫn theo Kiều Nạp Tư và Jacques.
Ông Ngụy thì làm sao lại không biết mục đích của đám người Tống Ích, nhưng ông ấy vẫn vui lòng giữ mặt mũi cho đối phương, dù sao cũng biết là mọi người cũng không dễ dàng gì.