Jacques cầm lấy cuốn tạp chí trên bàn rồi nói với Tống Sở: "Tống, quyển tạp chí này có thể để tôi cầm về khách sạn rồi nghiên cứu cho thật kĩ không?"
Vừa nãy anh ta chỉ nhìn lướt qua một lần.
"Không thành vấn đề, tặng anh làm quà ra mắt." Tống Sở có tự tin rằng luận văn của mình có thể được xuất bản, cho nên thầy giáo bèn nhờ Hoa Đại đặt mua nhiều cuốn《 Sinh vật quốc tế 》của kỳ này.
Jacques cầm cuốn tạp chí lên rồi ôm lấy hộp thuốc hạ sốt, "Tống, gặp lại sau!"
Tống Sở phất tay với bọn họ một cái, "Hẹn gặp lại!"
Cố Việt dẫn theo ba người Jonas rời khỏi, Tống Sở lại nghênh đón ánh mắt nóng rực của người ở trong phòng thí nghiệm.
Đặc biệt là Tống Ích, vẫn còn chưa từ bỏ ý định hỏi: "Tiểu Tống, ngay cả thương nhân nước ngoài cũng cảm thấy cô nên tới Bộ đối ngoại làm việc, cô thật sự không suy nghĩ thử sao? Tôi cũng thấy là cô rất thích hợp."
Tống Sở là nhân tài đàm phán, không đến Bộ đối ngoại làm việc thực sự là phí của trời.
Tống Sở bật cười: "Bây giờ tôi thật sự không suy nghĩ tới, xin lỗi."
Tống Ích thở dài, "Được rồi, lời lúc trước tôi nói vẫn có hiệu lực, muốn đổi việc thì nhớ tới tìm tôi."
"Được!" Tống Sở gật đầu.
Tuy rằng Tống Ích thấy tiếc vì Tống Sở từ chối, nhưng mà bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.
"Tiểu Tống, đối với câu trả lời của Jonas và Jacques, cô nắm chắc được bao nhiêu phần?" Ông đi thẳng vào vấn đề hỏi.
Tống Sở suy nghĩ một lát rồi nói: "Hơn năm phần."
"Cô nói xem, công ty của bọn họ thật sự sẽ đáp ứng điều kiện mà các đô đề ra sao?"
Tống Ích cảm thấy Jonas và Jacques bị Tống Sở thuyết phục, hơn nữa phân tích từ lợi và hại, tỉ số của việc lựa chọn đồng ý là không nhỏ.
Chỉ là nếu như công ty của bọn họ có cấp trên phản đối, kết quả có khả năng sẽ thay đổi.
Tống Sở không quan tâm cười cười: "Tôi cảm thấy bọn họ sẽ, hơn nữa cho dù bọn họ từ chối, chúng tôi cũng có thể tìm những công ty khác tới hợp tác, hiện đang quyền chủ động đang ở trong tay chúng ta."
Mọi người nghĩ một lát thì cảm thấy rất đúng, từ lúc mới bắt đầu đến bây giờ, quyền chủ động vẫn luôn nắm ở trong tay Tống Sở và Cố Việt.
Hiện tại cũng không phải Tống Sở cầu người, ngược lại là công ty của Jonas và Jacques yêu cầu mua độc quyền.
Sự đối lập này khiến bọn họ cảm thấy chua xót, bây giờ bọn họ cầu tới cửa rồi mà người ta còn không thèm phản ứng.
Tống Ích nhận được ánh mắt của vài người đi theo, chỉ có thể nhìn Tống Sở hỏi: "Tiểu Tống, nếu như công ty của Jonas và Jacques đồng ý với điều kiện của các cô, vậy dây chuyền sản xuất và thiết bị được đàm phán các cô chuẩn bị làm thế nào?"
Cố Việt và Tống Sở cũng không mở nhà máy, nhưng lại lấy dây chuyền sản xuất và thiết bị đặt làm điều kiện đàm phán hợp tác, nhất định là các cô có cách.
Ông cho rằng mọi người phải tranh thủ nhưng đồng thời cũng phải tôn trọng lựa chọn của các cô.
Tống Sở suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Cứ dựa theo trước cách làm trước đây của Cố Việt, dây chuyền sản xuất và thiết bị điều chế thuốc cũng giống vậy, sắp xếp một buổi gặp mặt, ai muốn bán đều có thể tới tham gia và cạnh tranh."
"Đương nhiên, chúng tôi có thể đàm phán thành công dây chuyền sản xuất và thiết bị, đồng thời yêu cầu phương diện giá cả của đối phương không được quá cao, cũng mặc kệ nhà máy nào muốn cạnh tranh thì tự chuẩn bị tiền để mua." Cô nhấn mạnh.
Phí cấp phép độc quyền do cô và Cố Việt bán ra, tuyệt đối sẽ không lấy ra để mua dây chuyền sản xuất và thiết bị.
Trước đây tất cả đều là tập đoàn quốc doanh, không thể kinh doanh tư nhân, không thể độc quyền tư hữu, khi đó các cô cũng không có cách nào.
Bây giờ nếu như tình hình đã thay đổi, các cô đương nhiên cũng muốn thuận theo dòng nước.
"Nhưng nếu như đối phương chào giá tương đối cao, chúng tôi không mua nổi thì sao?" Xưởng trưởng của nhà máy thuốc thủ đô mở miệng hỏi.
Tống Sở nhún nhún vai, "Đây không phải là chuyện của chúng tôi."