Cơm nước xong xuôi, mấy người lại mời cùng đi trượt bang.
Đỗ Đồng đề nghị: “Chúng ta đi trượt băng ở sân trượt băng mới mở kia đi, chúng ta bắt xe đi.”
Hoắc Dao cười nói: “Không cần bắt xe đâu, Sở Sở lái xe để ra đây mà, chúng ta vừa khéo có năm người.”
“A! Sở Sở còn biết lái xe hả?” Ba người đều kinh ngạc một chút.
Hoắc Dao tự hào hất cầm lên một chút nói: “Đó là, xe mà Sở Sở lái còn vô cùng tốt nữa đấy.”
Tống Sở cười nói: “Lúc trước khi ở tỉnh Nam, Cố Việt dạy lái xe cho.”
“Vậy thì cô cũng thật sự quá lợi hại rồi.” Đôi mắt của ba người đều sáng lên.
“Thật là không nhìn ra, Cố Việt là người có tính tình lạnh lùng như vậy, lại còn dạy cho người yêu lái xe nữa.” Tiêu Hiểu xúc động nói.
Người trong vòng bạn bè, tính cách của Cố Việt là gì, mặc dù không tiếp xúc nhiều, nhưng cũng hiểu được đại khái.
Hơn nữa trước kia Cố Việt đã nổi danh là không gần nữ sắc rồi, đặc biệt vô cùng lãnh đạm với các cô gái, những cô gái thích anh và chủ động theo đuổi anh, hoàn toàn đều thất bại không có một ngoại lệ nào.
Nhắc đến học thần Cố nhà mình, giữa hai hàng lông mày dính vào một tầng nụ cười: “Bây giờ tính tình của anh ấy không lạnh lùng như vậy nữa rồi, lần sau tôi sẽ dẫn anh ấy đến để chúng ta cùng nhau ăn cơm.”
Phỉ Đình gật đầu: “Bây giờ cô cũng chính là một thành viên trong hội chị em gái chúng ta, dẫn người yêu ra ngoài gặp chúng tôi một chút, chúng tôi cũng nhìn một chút.”
Hai người khác cũng nói: “Đúng đúng, chúng ta cũng muốn gặp mặt.”
Các cô dường như đã mấy năm rồi chưa từng nhìn thấy Cố Việt, cũng không có còn đẹp trai xuất chúng như trước kia không.
Hoắc Dao hài hước nói: “Tôi sợ các người sau khi thấy anh họ trở nên nuông chiều Sở Sở, là các người khó tìm bạn trai được mất.”
“Thiệt hay giả vậy, Cố Việt mà cũng biết nuông chiều phụ nữ sao? Hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng được!” Phỉ Đình kinh ngạc hỏi.
Hoắc Dao gật đầu nói: “Dĩ nhiên là biết nuông chiều rồi, có điều là đối tượng mà anh ấy nuông chiều là Sở Sở thôi, nhưng đối với những người phụ nữ khác cũng lãnh đạm như cũ thôi.”
“Dù sao thì mỗi ngày tôi đều bị hai người này ngọt ngào đến ngán rồi.”
“Vậy thì lại càng muốn gặp một lần rồi, tôi thật sự muốn mở mang kiến thức xem Cố Việt nuông chiều người yêu ra làm sao.” Phỉ Đình nói.
“Đúng đúng, Sở Sở cô nhất định phải dẫn người đến gặp chúng tôi đấy.” Hai người Tiêu Hiểu cũng nói.
Trước kia Cố Việt trở thành một đóa hoa cao lãnh ở trong vòng bạn bè, các cô thật sự không có cách nào tưởng tượng ra dáng vẻ nuông chiều người yêu của anh.
Tống Sở hào phóng nói: “Được, lần sau sẽ dẫn anh ấy đi gặp các người.”
Sau đó mấy người cùng nhau đi xuống rồi lái xe đi, ngồi trên xe, mấy người đều cảm thấy Tống Sở thật sự rất là lợi hại.
Dáng dấp xinh đẹp tính cách lại vô cùng tốt nữa, biết điều chế thuốc biết đàm phán lại còn biết ngoại ngữ nữa, còn biết cả lái xe, khó trách Cố Việt lại tìm cô làm người yêu.
Sân trượt băng này là mới mở, bên ngoài cũng có chỗ đậu xe.
Mấy cô gái xinh đẹp cùng đi vào, tự nhiên lại thu hút sự chú ý của rất nhiều người, còn có người không nhịn được huýt sáo lên.
“Sở Sở biết trượt băng không? Nếu không biết, thì chúng tôi thay phiên nhau dẫn cô đi.” Phỉ Đình kéo cô lại nói.
Tống sở cười nói: “Tôi biết trượt.”
“Vậy thì quá tốt rồi, đi đổi giày trượt băng thôi.” Phỉ Đình kéo cô đi lấy giày.
Mấy người khác cũng thường xuyên hẹn trượt băng, sau khi vào sân còn nghĩ sẽ đặc biệt chú ý đến Tống Sở nhiều chút, trước đó các cô từ từ trượt mấy vòng.
Các cô ngược lại không phải bởi vì cảm thấy Tống Sở do đến từ nông thôn có thể sẽ không quen với trượt băng, mà lại cảm thấy giống như là một loại chuyên gia điều chế thuốc, thời gian hẳn cũng ở lại phòng thí nghiệm, đoán chừng bình thường sẽ không thể nào đi ra ngoài chơi được.
Nhưng sau đó khi đi vào các cô đã phát hiện mình đã sai hoàn toàn.
Tống Sở người ta không chỉ biết trượt băng, còn trượt ra một tiêu chuẩn của một người chuyên nghiệp, độ khó của động tác cao còn có đặc biệt đẹp đẽ dễ nhìn.
Tiêu chuẩn của các cô ấy ở trước mắt cô, hoàn toàn không đủ đẹp.
“Sở Sở, động tác mới vừa nãy của cô quá ngầu.” Đỗ Đồng bảo Tống Sở dẫn cô trượt một vòng, hết sức phấn khởi.
“Tôi cũng muốn, tôi cũng muốn!” Tiểu Hiểu trượt đến trước mặt Tống Sở nói: “Sở Sở cô cũng dẫn tôi đi vui đùa một chút đi.”
“Xuất phát!” Tống Sở kéo tay của cô ấy qua, mang cô ấy đi theo vào trong sân.
Đợi đến sau khi trượt xong quay trở lại, Phỉ Đình và Hoắc Dao lại kéo Tống Sở dẫn các cô ấy đi chơi.