Mấy cô gái xinh đẹp vốn là hấp dẫn con mắt, lại thêm một chút phong thái trượt băng là lập tức thu hút không ít ánh mắt của các đồng chí nam.
Đợi đến khi mấy người mệt mỏi chuẩn bị rời đi, còn gặp phải mấy người chủ động đến gần bắt chuyện thả thính.
Tống Sở cự tuyệt tương đối lạnh nhạt, mấy người khác cũng bị cự tuyệt như vậy.
Cũng vì vậy mà càng ngày càng cảm thấy Tống sở và các cô rất có thể đi chơi với nhau, tính cách tam quan đều rất phù hợp.
“Sở Sở, chúng ta quen biết cô sớm một chút là tốt quá rồi!” Phỉ Định chiếm lấy một bên cánh tay của Tống Sở.
Đỗ Đồng và Tiêu Hiểu cũng gật đầu nói: “Đúng vậy đó, cùng nhau trượt băng với cô đúng là quá kích thích rồi.”
“Chúng ta bây giờ quen biết nhau cũng chưa muộn mà!” Tống Sở tùy tiện nhún nhún vai.
“Cũng đúng, chúng ta bây giờ quen biết cũng chưa muộn, sau này đợi cô đến kinh độ, đoán chừng phải thường xuyên tìm chúng tôi đi chơi đó.” Phỉ Đình kéo tống sở nũng nịu nói.
Không biết tại sao, các cô cũng sẽ không làm động tác như vậy với những người phụ nữ khác.
Nhưng Tống Sở lại vô tình có thể làm cho các cô ấy có một loại cảm giác tin tưởng và an toàn, sẽ không nhịn được mà sẽ nũng nịu với cô như vậy, sau đó cô sẽ dung túng cưng chiều các cô ấy.
Tống Sở nhéo mặt của Phỉ Đình một cái nói: “Được thôi, sau này chúng ta có thời gian sẽ tụ họp ngay.”
Đỗ Đồng nhìn Tống Sở hỏi: “Sở Sở, tôi đặc biệt nhớ đến một câu, còn có cái gì mà cô biết nữa không? Cô làm sao có thể lợi hại như vậy, tôi có cảm giác cô giống như là cái gì cũng biết cả.”
“Đúng đúng, tôi cũng có loại cảm giác này, Sở Sở cô còn biết làm cái gì nữa không?” Mấy người khác cũng đồng ý.
Tống Sở cười nói: “Những thứ mà tôi biết rất nhiều, những thứ tôi không biết chưa gặp phải cũng nhiều, tôi sẽ nói cho các cô biết.”
“Tôi cảm thấy khả năng này có thể sẽ rất nhỏ.” Tiêu Hiểu nói
Phỉ Đình cười nói: “Tôi cũng cảm thấy vậy, cô lợi hại như vậy, Cố Việt thật sự đúng là được hời mà.”
“Đúng vậy, anh ấy quá là được hời.” Hoắc Dao cũng đồng ý nói.
Mấy người chơi cũng đã mệt, đi đến một quán ăn gia đình ăn cơm tối, sau đó tất cả đều đồng ý với đề nghị đi chơi trong vũ trường của Hoắc Dao.
Bởi vì trong nhà quản lý nghiêm, Tiêu Hiểu và Đỗ Đồng cũng chưa từng đi, trên mặt đầy vẻ tò mò.
Phỉ Đình cùng anh trai của cô ấy đã đi chơi qua hai lần, cho nên cô ấy đã dẫn các cô đến một nơi tốt nhất ở thủ đô để chơi.
Thời điểm các cô đến thì trời đã tối, đi đến cửa thì thấy không ít từng nhóm trẻ tuổi đi vào.
Tống Sở phát hiện cái vũ trường này tương đối giống với cái loại hộp đêm mà trước kia đã từng xem trong phim gián điệp, đặc biệt xây dựng cái đài có ca hát và khiêu vũ.
Đi ra không gian ở giữa, cũng không ít người đang khiêu vũ, có điều là cũng còn tương đối bảo thủ, rất ít trai gái ôm nhau nhảy chung một chỗ.
Trang phục mặc căn bản cũng không có ai để lộ ra, có điều là lại cũng nhìn ra được rất nhiều cô gái cũng có cách ăn mặc mới mẻ, mặc váy và trang điểm.
Bốn phương đều có vị trí, mọi người cùng ngồi chung một chỗ để uống rượu vui đùa.
Phỉ Đình hỏi nhân viên phục vụ, sau đó vừa khéo còn có một cái bàn trống, các cô lập tức đi vào bên trong.
Vóc người của bọn họ cũng tương đối đẹp, vừa đi vào đã lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Vị trí tương đối dựa vào bên trong, một bàn thuộc về khu vực tương đối cao cấp, một người đàn ông trong đó nói: “Phỉ Lân, đó không phải là em gái của anh sao?”
Phỉ Lân quay sang nhìn về hướng anh ta chỉ: “Đúng là em gái của tôi và các bạn của nó.”
“Ba người Hoắc Dao thì tôi biết, còn người phụ nữ xinh đẹp mặc cái quần màu đỏ kia là ai vậy? Một cô gái xinh đẹp như vậy, tại sao trước đó chưa từng thấy qua?” Người đàn ông kia trên mặt tràn đầy hứng thú hỏi.
Phỉ Lân lắc đầu một cái nói: “Tôi cũng chưa từng nhìn thấy qua.”
Anh ta xúc động nói: “Có điều là dáng dấp quả thật rất xinh đẹp.”
“Nhanh lên, gọi em gái của anh đi qua đây, giới thiệu cho chúng tôi quen biết.”
Nghe được cuộc trò chuyện của hai người, một bàn vốn còn đang uống rượu nói chuyện trời đất thì những người khác cũng ngẩng đầu nhìn qua.
Người đàn ông lại giật dây nói: “Thuận tiện bí mật hỏi em gái của anh một câu, xem cô gái này có người yêu hay chưa.”
Phỉ Lân vừa mới chuẩn bị nói, thì Cố Việt đã lên tiếng trước một bước rồi: “Cô ấy đã có người yêu rồi!”